Sau cuộc yêu vui vẻ, Lộ Cẩn hết sức mệt mỏi, chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Mộ Trạch bị cô gác lên tay, anh sửa tóc lại giúp cô, đưa tay đến mi tâm của cô, lại sợ đánh thức cô dậy.
Lần trước cô không muốn ở lại bệnh viện chắc là có liên quan đến chuyện của bố mình/
Mộ Trạch tự trách trong lòng, anh tự nhận là mình yêu cô, rất hiểu cô, nhưng việc quan trọng của cô thì anh lại không biết.
Lộ Cẩn tỉnh dậy thì thấy trời đã tối, bên cạnh không có người, cô hơi vươn vai, đứng dậy mặc bộ đồ ngủ đi ra ngoài phòng, trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm nức mũi khiến bụng của cô sôi sùng sục.
Đi tới bên kia, người đàn ông đang mặc tạp dề, càng ngày càng giống người đàn ông của gia đình.
Nhìn thấy cô, Mộ Trạch hỏi, “Tỉnh rồi sao?”
“Vâng.”
Anh vừa nêm thức ăn vừa nói, “Em ra ngoài chờ anh.”
Lộ Cẩn dựa vào cửa nhà bếp, mệt mỏi nói, “Không muốn, em muốn ở đây nhìn anh.”
Mộ Trạch quay đầu nhìn cô, tự luyến, “Có phải rất đẹp trai không?”
“Vâng.” Lần này Lộ Cẩn không chối, “Đẹp trai nhất là lúc nấu tôm cho em.”
“Sao hôm nay em dẻo miệng vậy?”
“Mộ Trạch.” Cô gọi anh, Mộ Trạch quay đầu lại.
Giọng cô rất nhỏ, “Em xin lỗi, hôm nay là em suy nghĩ nhiều nhưng em hy vọng anh không hút thuốc, em sợ, thật sự em rất sợ.”
Mộ Trạch đi tới, trong tay còn đang cầm cái muỗng, “Ngốc, là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-map-mo-voi-thoi-gian/1882313/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.