Nửa tháng sau, chúng ta đến kinh thành.
Khi quay lại đây lần nữa, ta có cảm giác như đã cách 1 đời.
Trên đường trở về, ta thường xuyên ở cùng 1 chỗ với Bạch Hành.
Thỉnh thoảng Đế Trường Thanh nói chuyện với ta, ta liền nói vài câu qua loa cho xong chuyện.
Đa số thời gian, Đế Trường Thanh chỉ ngẩn ngơ nhìn ta, không biết đang suy nghĩ gì.
Ta cũng không quan tâm, vì ta quá bận rộn với việc đấu trí và đọ độ gan lì với hệ thống c.h.ế.t tiệt kia, được cái hình như ta đang chiếm thế thượng phong.
Ta chiếm được một tin tức quan trọng:
Thì ra hệ thống không thể làm gì được Đế Trường Thanh, bởi vì hắn đã lên ngôi, được khí vận đế vương che chở.
Xe ngựa dừng lại khi tới phố Đông, nơi tập trung phủ của các quan viên kinh thành.
Ta mở rèm ra, nhìn thấy Bạch Hành xuống ngựa, sau đó cậu đi ra phía sau xe ngựa, cung kính đỡ sư phụ của mình xuống.
Nhìn thấy cảnh này, ta đang định xuống xe theo thì giọng nói của Đế Trường Thanh vang lên, mang theo ý cười.
"Nguyệt Nguyệt muốn đi đâu?"
Tiếng cười kia nghe kiểu gì cũng có chút nổi da gà.
Ta thản nhiên nói:
“Ồ, tiểu nữ chỉ định dặn dò A Hành vài câu.”
Đế Trường Thanh nhìn chằm chằm ta, nửa cười, nửa không, sau đó lộ ra vẻ từ bi nói:
“Đi đi, ta chờ ngươi.”
Ta ngồi lại xe ngựa với vẻ mặt vô cảm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mang-song-de-the/3729849/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.