Đó rõ ràng là một âm thanh điện tử, nhưng vì lý do nào đó, ta có thể nghe thấy một chút lo lắng.
Ta hạ quyết tâm và tiếp tục trả lời bằng suy nghĩ của mình:
"Quay lại làm gì? Đã 14, 15 năm trôi qua rồi."
“Về lại ta đã hơn 30 tuổi rồi. Đã già thành cái dạng gì rồi, cha mẹ cũng không biết có còn nhớ ta hay không. Ở đây sướng biết bao. Ta giàu có , trẻ và đẹp. Đế Trường Thanh thì yêu ta c.h.ế.t đi sống lại.”
Nói đến đây ta không nhịn được bật cười.
Âm thanh điện tử im lặng hồi lâu rồi lại vang lên.
[Sau khi hệ thống phân tích, nhân vật phản diện Đế Trường Thanh là một nhân cách khiếm khuyết, không thể cảm hóa được. 】
Ta không coi trọng điều đó:
"Ôi chao, các ngươi cứ thiết kế cho vai chính g.i.ế.c c.h.ế.t hắn là xong. Chuyện đó có gì khó, còn phải phức tạp làm ta phải quay lại lần nữa để cảm hóa hắn."
Lần này hệ thống im lặng lâu hơn.
Ta tranh thủ nhìn Cố Kỳ và Hạ Mộng Ngọc, chân thành khuyên nhủ họ:
"Nếu đã chạy thoát, thì các ngươi cũng đừng cố nhận thêm trách nhiệm vào người nữa, hãy cách xa mảnh đất này rồi làm lại từ đầu.”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hai người, ta an ủi họ:
“Đừng lo lắng, ta hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra mà.”
Không phải hắn chỉ là một tên tâm thần thôi sao?
Hơn nữa, bây giờ đã có hệ thống, ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mang-song-de-the/3729848/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.