Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
“Còn đang giận à.” Thẩm Khiêm mở miệng trước, phá vỡ sự yên lặng.
“Không có.”
“Vậy, sao em lại không nghe điện thoại?”
Thẩm Loan cúi đầu, cẩn thận quan sát chậu xương rồng kia, Thẩm Khiêm hoàn toàn bị lơ đi.
Dựa theo lý thuyết mà nói, mặc dù anh ta không biểu hiện ra ngoài, trong lòng đáng lý ra cũng nên dị thường tức giận, nhưng kỳ quái là những chuyện đó vẫn chưa xảy ra, anh ta chỉ cảm thấy bất lực mà thôi.
Cô gái mười chín tuổi, đang giận dỗi với anh ta, trong lúc vô tình lại lộ ra một mặt tùy hứng.
Lúc này Thẩm Loan, so với cô gái ngoan ngoãn dịu dàng, mềm mại yếu ớt kia có bản chất khác nhau, mà tất cả những thay đổi này đều là do anh ta mà ra.
Nghĩ như vậy, khiến Thẩm Khiêm cực kỳ vui vẻ, ngay cả xin lỗi cũng trở nên cực kỳ dễ dàng, “Tối hôm qua, là do anh không biết rõ nguyên nhân, nên mới hiểu lầm em.”
“Vậy nên.” Thẩm Loan nhàn nhạt ngước mắt.
“Bây giờ nói lời xin lỗi còn kịp không?”
“.....” Thẩm Loan mím môi, men theo động tác cúi đầu mà thuận thế che đi sự ngạc nhiên cuồn cuộn từ trong đáy mắt.
Vừa rồi, Thẩm Khiêm đang xin lỗi cô sao, có thể sao?
Đây là lần đầu tiên trong hai đời nhận được loại đãi ngộ này, đúng thật là kỳ lạ.
“Anh nói cái gì?” Thẩm Loan mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng nhìn qua, giống như nghe không hiểu: Hoặc là vốn dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-luc-gap-duoc-anh/3437613/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.