Hoàn Nhĩ đem hành lý đi vào, cúi đầu phồng miệng lên.
Cô phiền muộn kế tiếp phải làm gì mới được.
Quý Mạt trong lúc này lại gọi điện thoại tới.
“Các cậu mau tới đây, còn phải diễn tập đấy, chỉ thiếu các cậu thôi.”
Cậu ở bên kia có chút ồn ào, thanh không rõ lắm, liền lớn tiếng nói, nghe qua rất vội vàng.
“Được, cậu đem địa chỉ gửi đi, chúng tôi lập tức đến.”
Lục Lộc cúp điện thoại, ngẩng đầu vẫy tay với Hoàn Nhĩ: “Nhanh chút, bọn họ đang giục.”
Hoàn Nhĩ gật đầu, cũng không do dự, liền theo cậu chạy ra ngoài.
Lục Lộc chạy ra cửa, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, trở về lấy một cái áo khoác, ném tới trong tay Hoàn Nhĩ: “Cầm.”
Chung quanh thị trấn có một sông dài, vào đêm, có gió lạnh phất qua mặt sông mà đến, toàn bộ trong thành đều là lạnh lẽo.
Mà Hoàn Nhĩ chỉ mặc một chiếc váy.
Hoàn Nhĩ đưa tay nhận.
Sau đó liền cầm luôn ở tại trong tay.
Cô cho rằng Lục Lộc nhờ cô cầm hộ một chút.
Chỗ này cách nơi diễn tập không xa lắm nên không có đểTriệu thúc lái xe đưa, trực tiếp đi qua.
Buổi tối đèn đuốc sáng trưng, du khách cũng có rất nhiều.
Tuy rằng là đám người rộn ràng nhốn nháo, lại là buổi tối, nhưng Lục Lộc cùng Hoàn Nhĩ đi qua như vậy, vẫn dẫn tới không ít ánh mắt.
Bộ dạng đẹp mắt, rất chói mắt.
Còn có mấy cô gái nhỏ, một bên đỏ mặt cười, một bên cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/2247159/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.