Hoàn Nhĩ thất kinh chạy ra ngoài cửa.
Ôm ngực, thở dốc từng ngụm.
Sau đó, khó có thể tin mà nuốt ngụm nước miếng, chưa phục hồi tinh thần lại.
Đại khái qua vài giây.
Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng bước chân.
Hoàn Nhĩ tâm bang bang nhảy đến lợi hại, như muốn dồn lên cổ.
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh vừa mới nhìn thấy.
Phía sau cửa thủy tinh, mơ hồ truyền đến tiếng nước, dòng nước dọc theo thân thể ào ào chảy xuống…
Thân thể trắng nõn, hai chân thon dài thẳng đứng, thắt lưng tinh hẹp, cơ bụng lộ rõ, đường cong hai bên đẹp đẽ, lại hướng lên trên, còn có xương quai xanh tinh xảo của thiếu niên.
Bởi vì hàng năm luyện tập vũ đạo cùng tập thể hình, dáng người của cậu, có lẽ là nổi bật nhất so với những người cùng lứa tuổi.
Hoàn Nhĩ chỉ có thể nghĩ đến chuyện này.
Huống chi, còn có quản lý công ty, bất kể là cái gì, đều nghiêm cẩn khống chế.
Nghĩ vậy, mặt Hoàn Nhĩ càng đỏ.
“Cái đó, thực xin lỗi, mình không biết cậu ở bên trong…” Hoàn Nhĩ cúi đầu bụm mặt, nói ấp úng, cũng không dám quay đầu.
Lục Lộc đứng sau lưng cô.
Cậu hai mươi phút trước mới vào.
Đêm qua gọi điện thoại cho Hoàn Nhĩ, hỏi cô có thể thức dậy hay không, lúc đó cô không trả lời.
Lục Lộc nghĩ cô ngủ nướng nhiều như vậy, sợ cô chậm trễ, liền tính toán trở về một chuyến, kêu cô rời giường.
Vừa vặn thời điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/2247158/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.