Lục Lộc lập tức đưa người đi bệnh viện.
Trên người Hoàn Nhĩ không có chuyện gì, chính là trên đùi bị đụng phải có chút xanh tím, qua vài ngày sưng là xong rồi.
Nhưng tay Lục Lộc có chút nghiêm trọng.
Lúc đó Hoàn Nhĩ nghe thấy tiếng ‘răng rắc’, là trật khớp, hơn nữa sau khi chụp chiếu, còn phát hiện có chút rạn xương.
May mắn không phải rất nghiêm trọng ——
Phải dùng nẹp cố định lại.
Bác sĩ nói, tay cậu nếu muốn hoàn toàn khôi phục, ít nhất phải hơn hai tháng.
Hoàn Nhĩ ở bên cạnh, luôn cau mày, lo lắng nhìn cậu, không có buông lỏng giây nào.
Nếu không có Lục Lộc, vậy người hôm nay ngã bị thương chính là cô.
Hơn nữa nói đến cùng cũng lả tại cô, không có chú ý, mới có thể ngã như vậy.
Lục Lộc nhìn cái nệp trên tay, ngẩng đầu, nhìn Hoàn Nhĩ cười, nói: “Cái này làm mình không thể ôm cậu rồi.”
Lục Lộc nhìn cô một mặt u sầu.
Cậu còn đưa tay nâng nâng lên trên, nhìn chỗ bị thương trên tay, đùa nói: “Cậu hôn hôn chỗ này, hôn hôn sẽ không đau.”
Hoàn Nhĩ nhìn cái tay kia bị thương của cậu, sửng sốt một chút, thật đúng chuẩn bị cúi người hôn xuống.
Lục Lộc lập tức đưa tay sang bên cạnh.
“Vẫn là hôn nơi này đi.” Cậu dùng tay kia thì chỉ chỉ mặt mình.
Tuy rằng đang ở bệnh viện, Hoàn Nhĩ nhìn trái nhìn phải, dừng một chút, cúi người xuống, ở trên mặt cậu hôn nhẹ một cái.
Đại khái là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/2247124/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.