Hai người tập luyện trên vũ đài, có mấy động tác rất khó.
Mà trong đó khiến Hoàn Nhĩ run sợ là một động tác đỡ thắt lưng cô rồi nâng lên cao.
Cái này đại biểu rằng Hoàn Nhĩ phải đem toàn bộ sức nặng đều áp lên người Lục Lộc.
Điều này làm cho Hoàn Nhĩ rất không yên lòng, bởi vì cô không có tự tin về cân nặng của bản thân.
Cho nên mỗi lần trước khi luyện tập Hoàn Nhĩ đều luôn nói với Lục Lộc, bảo cậu nếu không chống đỡ nổi thì phải nói với cô, không được cậy mạnh.
Ngày mai chính là khảo hạch, lần luyện tập cuối cùng, Hoàn Nhĩ vẫn kiên trì dặn Lục Lộc.
“Cậu cẩn thận một chút, nếu không được phải mau chóng thả tôi xuống.”
Lúc Hoàn Nhĩ nói chuyện chỉ chú ý tới chỉnh sửa quần áo của mình, sửa sang xong lại ngẩng đầu liền thấy Lục Lộc không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cô.
Ngay cả ánh mắt cũng có chút kì lạ.
Hoàn Nhĩ nhìn bộ dạng này của cậu, sửng sốt một chút, hỏi: “Sao thế?”
Lục Lộc nâng tay, vỗ nhẹ nhẹ đầu cô, nói: “Không được phép nói lại hai chữ kia nữa.”
“Hai chữ nào?” Hoàn Nhĩ nhất thời không phản ứng kịp, nhìn hắn, lẳng lặng hỏi.
Lục Lộc tiến lên một bước, con ngươi sâu thẳm nhìn cô, khí thế sắc bén, làm Hoàn Nhĩ sợ tới mức lùi về sau một bước.
Lục Lộc lại đột nhiên đưa tay, một phen nắm lấy thắt lưng cô, đem cô bế lên.
Hoàn Nhĩ nhất thời mất trọng lượng khẽ giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/2247126/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.