Lục Lộc dưỡng thương mấy ngày nay, đều là Hoàn Nhĩ chiếu cố cậu.
Từ trường học đến tận nhà.
Dù sao cũng là bị thương một tay, làm vướng víu rất nhiều, rất nhiều chuyện làm không thuận tiện.
Nhưng mà điều duy nhất thấy Hoàn Nhĩ may mắn là, cậu bị thương là tay trái, không phải là tay phải.
Bằng không nếu tiết nào cũng bảo cô viết bài, thì thật muốn đem cô mệt chết mất.
Cho nên ngày nào đó từ bệnh viện tái khám trở về, Hoàn Nhĩ rất là cao hứng, trên mặt mang theo tươi cười, không có ngừng lại.
Lục Lộc đều nhịn không được hỏi cô một câu —— “Thế nào cao hứng như vậy?”.
Hoàn Nhĩ muốn nói, về sau cuộc sống cậu có thể tự gánh vác, sẽ không cần vì lý do tay bị thương này mả nô dịch cô.
“Thương thế của cậu tốt lên mình đương nhiên vui rồi.” Hoàn Nhĩ nghiêm cẩn cùng cậu nói, nói xong, còn cúi đầu trộm cười một tiếng.
Lục Lộc nhìn cô chăm chú.
Vừa vặn đem khóe môi cong lên ý cười của cô thu vào trong mắt.
“Cậu nghe được bác sĩ vừa mới nói gì sao?” Lục Lộc cười khẽ, hỏi.
“Nghe được.” Hoàn Nhĩ gật đầu, thật nghiêm cẩn hồi tưởng, nói: “Bác sĩ nói thương thế của cậu dưỡng tốt lắm, tiếp qua không đến hai tuần có thể hoàn toàn khỏi hẳn.”
“Đây đều là công lao của mình.” Hoàn Nhĩ hồi tưởng xong, tự khen mình.
“Còn có?” Lục Lộc tiếp tục cười hỏi.
Hoàn Nhĩ sửng sốt một chút, không nhớ ra.
Lục Lộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/2247123/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.