Phòng tắm ở nhà phụ được thiết kế hai cửa, có một cửa nhỏ đi tắt đến bên cạnh giường ngủ và đi thẳng vào phòng thay đồ. Đường Nhiễm chỉ quấn khăn tắm đi ra, hiển nhiên là định lấy quần áo thay.
Thân thể kiều diễm, ướt át, không có chút phòng bị, thản nhiên bước đi, không cần đến gần cũng nghe rõ mùi thơm thoang thoảng.
Trong tình huống dở khóc, dở cười này, Lạc Trạm phi thường nghi ngờ bản thân có thể diễn tốt vai “người máy” hay không?
Vì thế anh quyết định giả làm không khí, chờ cô bé kia bước qua chỗ mình, đi vào phòng thay đồ. Sau đó anh sẽ tùy thời mà rời đi.
Kế hoạch này dường như không có vấn đề gì, nhưng Lạc Trạm quên mất rằng cô nhóc này có cái mũi thính hơn cún con.
Thế là trong khoảnh khắc ai đó nín thở, tự tẩy não mình biến thành không khí, thì cô gái nhỏ chuẩn bị bước qua chỗ anh đột nhiên dừng lại.
Đường Nhiễm chun chun mũi, hít hà trong không khí, sau đó chậm rãi ngoái đầu, nghi hoặc hỏi: “...Lạc Lạc?”
Lạc Trạm: …
Yên tĩnh mấy giây, “Người máy” rũ mắt, trong không gian tĩnh lặng có chút ẩm ướt, thoang thoảng hương hoa, chất giọng máy móc đều đều vang lên: “Tôi đây, chủ nhân.”
Đường Nhiễm thoáng run lên, ngơ ngác mấy giây mới chậm rãi lấy lại tinh thần nhỏ nhẹ đáp: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Ấn giấu dưới làn mi mắt dày rậm là đôi con ngươi dạt dào cảm xúc. Lạc Trạm khó khăn dùng lý trí kiềm chế những ý nghĩ đang thi nhau bùng lên, tận lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/232312/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.