Đường Nhiễm đờ người ra mấy giây mới phản ứng lại được. Cô kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: “Lạc Trạm.”
“... Tôi đây.”
Nghe quen cách xưng hô của “Lạc Lạc”, vì vậy cô vừa gọi thẳng tên mình, anh đáp lại theo thói quen.
Đường Nhiễm vẫn chưa hết sững sờ: “Tại sao anh lại đến đây?”
Lạc Trạm nhíu mày: “ Sao? Không chào đón tôi?”
“Không phải.” Cô gái nhỏ giọng phủ nhận: “Chỉ là cửa hàng trưởng nói anh không thích nhà họ Đường, nhất định sẽ không tự chủ động bước qua cửa nhà họ Đường.”
Lạc Trạm không cần nghĩ ngợi, lập tức đáp: “Anh ta gạt em thôi, đừng tin anh ta nói hươu nói vượn.”
Đảm Vân Sưởng đứng sau lưng Lạc Trạm cố gắng bảo trì nụ cười: …?
Anh ta có thể không phải người, nhưng Lạc Trạm thì chắc chắn là một thằng bạn chó má lươn lẹo.
Đường Nhiễm không do dự gật gật đầu: “Vậy giờ chúng ta xuất phát à?”
“Ừ. Tôi lấy gậy dò đường cho em.” Lạc Trạm đi về hướng trước tủ âm tường gần đó.
“Gậy của em ở…”
Âm thanh cửa tủ mở ra nuốt chửng mấy từ cuối cùng cô định nói.
Không khí lâm vào im lặng.
Đàm Vân Sưởng mờ mịt nhìn hai người, không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe thấy Đường Nhiễm nghi ngờ hỏi: “Tại sao anh biết gậy dò đường để ở đâu?”
Lạc Trạm hiển nhiên cũng không ngờ đến điểm này, vì vậy dừng lại, anh liếc nhìn Đàm Vân Sưởng.
Đàm Vân Sưởng ngây người mấy giây, bỗng nhiên nhanh trí phản ứng, lớn tiếng cười to, che giấu sự chột dạ của mình: “Ai nha, trước đó anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/1014291/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.