6 giờ tối, Đường Nhiễm ăn xong cơm tối, sau khi người hầu bên Chủ Trạch đem mâm đồ ăn thừa bỏ đi, Thiên trạch lại chỉ còn một mình cô, nó lại trở về với dáng vẻ yên tĩnh.
Cô nhóc nhỏ ngồi một mình một lúc rồi lại đi đến bàn ăn vuông trong nhà chờ trời tối.
Nói chờ trời tối thì không chính xác mấy, vì trong thế giới của Đường Nhiễm, bầu trời vẫn luôn là màu đen. Đối với người mù thì việc xác định các hiện tượng thiên văn cũng như thời gian là rất khó, vậy nên Đường Nhiễm thường phụ thuộc khá nhiều vào những vật dụng bên ngoài.
Chẳng hạn như là cái đồng hồ quả lắc đặt trên bàn.
Cái đồng hồ nho nhỏ này là món đồ mà Dương Ích Lan đặc biệt đi mua cho cô, cùng loại với đồng hồ quả lắc kiểu cũ đời trước, tới giờ báo sẽ có tiếng chuông ngân dài, còn phút giây bình thường thì chỉ kêu thành từng tiếng ngắn.
Có nó ở đây, Đường Nhiễm kiểm soát thời gian dễ dàng hơn rất nhiều.
Ban ngày có giáo viên chuyên môn từng khoa tới dạy Đường Nhiễm theo chương trình học bằng chữ nổi, bắt đầu từ buổi sáng đến tận trước khi ăn cơm chiều ―― cùng một nội dung học, người mù phải tốn thời gian hơn người bình thường mấy lần, thậm chí mấy chục lần.
May mà Đường Nhiễm hiếu học, thông tuệ, hơn nữa cô cũng rất chuyên tâm, vô cùng tập trung học hành. Cho nên cô có thể đạt được trình độ xấp xỉ với các bạn cùng lứa, thậm chí là có phần nhỉnh hơn.
Vị giáo viên cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/232311/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.