Giang Hoài hạ tầmmắt,chỉ thấy Lâm Thư Tiếu đang vội vàng cởi tất của anh ra kiểm tra,nhất thời mặt đỏ bừng, anh dời đi tầm mắt cố ý tránh né sự khó xử củamình.
“Mẹ, con biết mẹ sốt ruột, mẹ phiền não, nhưng mà, con xinmẹ đừng vì thế mà làm tổn thương đến những người xung quanh mình.” Giang Hoài nhìn mẹ, nói “Mẹ có thể phát tiết trên người con, con không tráchmẹ, nhưng mà người khác không có nghĩa vụ phải luôn tha thứ cho mẹ. ThưTiếu là bác sĩ rất có năng lực, hãy tin con, cô ấy nhất định sẽ giúp mẹtừ từ hồi phục như trước, xin mẹ đừng đem cô ấy bức đi.”
Lâm ThưTiếu còn chưa kịp lên tiếng, chợt nghe Phương Hiếu Linh phát ra âm thanh nức nở. Cô nhìn qua, đó chính là vẻ mặt thống khổ, khóe miệng nghiênglệch thoáng run rẩy, gương mặt vặn vẹo của bà ấy thật khiến lòng ngườichua xót. Cô thở dài, bỗng nhiên không đành lòng trách cứ hành động lúcnãy của bà, ngược lại còn mở miệng an ủi Phương Hiếu Linh: “Bác gái, bọn cháu không sao, cháu đã kiểm tra cho Giang Hoài, anh ấy cũng không bịthương.”
Phương Hiếu Linh dần dần ổn định tinh thần, cố gắng xoay đầu nhìn xuống chân Giang Hoài, chắc chắn rằng anh thật sự không có bịthương thì mới an tâm.
Lâm Thư Tiếu dừng một chút, nói: “Kỳ thật, bác không có cố ý đánh cháu đúng không? Cháu hiểu, nguyên nhân khiếnbác nổi giận là vì cảm thấy thất vọng về bản thân, nhất thời không thểkhống chế cảm xúc của mình nên mới ra tay đánh người.”
Trong mắtPhương Hiếu Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-de-yeu/1963945/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.