Trên đời này, một người đối với chính mình luôn tồn tại sự mâu thuẫn, mộtmặt kháng cự nhưng một mặt khác lại cam chịu — Mặc dù thân thể bất tiệnvẫn cắn răng chịu đựng ngày ngày tập luyện dù kết quả mang lại vô cùngít ỏi. Một người đã đem hết tâm sức chỉ mong một ngày có thể hồi phụclại bị hiện thực tàn nhẫn giẫm nát giấc mộng…Đây hẳn là một người dũngcảm đi?
Chính vì sự dũng cảm này càng khiến Thư Tiếu cảm thấytrong lòng chua xót khôn nguôi. Cô đành phải nói sang chuyện khác:“Giang Hoài, tôi nghĩ có một chuyện cần phải thẳng thắn nói với anh.”
“Cô nói đi.”
“Tôi tuy học qua ngôn ngữ trị liệu và bài tập trị liệu, nhưng trên thực tếchuyên môn của tôi là vật lý trị liệu. Kinh nghiệm về ngôn ngữ trị liệucủa tôi không được phong phú, hơn nữa mấy năm gần đây cũng không cónhiều cơ hội thực hành qua, nếu như tương lai bác gái tìm được bác sĩtrị liệu thích hợp, anh cũng không cần phải hỏi ý kiến tôi, cứ để bácgái nhận được trị liệu tốt nhất.”
“Nếu thật sự có thể tìm đượcmột người như vậy.” Giang Hoài cười nhẹ, “Tôi chắc chắn sẽ cố gắng mờihọ về. Chỉ sợ, trong lần đầu tiên gặp mặt họ đã bị mẹ tôi ra tay ‘thuphục” rồi.”
Còn một vấn đề nữa mà Thư Tiếu đã muốn hỏi từ lâu: “Tôi nghĩ anh chắc cũng có bác sĩ trị liệu riêng đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sao anh không nhờ họ thử tìm giúp một bác sĩ trị liệu cho bác gái?” Thư Tiếu nghĩ, đối phương là người trong ngành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-de-yeu/1963943/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.