Trước khi đi trị liệu ngôn ngữ cho mẹ Giang Hoài, Lâm Thư Tiếu đem Ròng Rọc “phó thác” choGiang Hoài, nhờ anh trông nó một chút.
“Tôi?” Giang Hoài biểu tình cùng giọng điệu có chút không tự tin.
“Ừ, anh chứ ai.” Lâm Thư Tiếu từ trong túi xách lấy ra một túi thức ăn chochó, đặt ở tay vịn xe lăn “Thế nào, nếu nó đói bụng, anh liền cho nó một chút thức ăn này, rất đơn giản.”
“À.” Giang Hoài rũ mắt, tay phải nắm lấy túi thức ăn bên cạnh.
Lâm Thư Tiếu vừa đi hai bước lại xoay người trở lại, cầm lấy mấy ngón tayGiang Hoài “Anh có thể làm gì, không thể làm gì, tôi biết rất rõ, yêntâm, anh có thể.”
Những lo lắng trong lòng của người nào đó độtnhiên bị vạch trần, mặt anh thoáng ửng hồng. Lâm Thư Tiếu nhìn anh lộ ra vẻ bối rối, liền có chút buồn cười vì thực hiện được ý đồ trêu chọcanh. Cô vui vẻ bước lui vài bước, hướng anh chớp mắt mấy cái rồi mớitheo dì Liên đi lên phòng.
“Uông ô ô…”
Giang Hoài cúi đầuliền nhìn thấy Ròng Rọc giơ chân trước cào cào ống quần anh, đôi mắtnóng lòng nhìn chằm chằm túi thức ăn trên tay anh. Anh hơi nhướn mày,khóe môi phá lệ hé ra nụ cười dịu dàng.
Dùng tay phải nắm lấy đáy túi thức ăn, anh cố gắng khống chế lực, đem tay nghiêng qua một chút,mấy mẩu thức ăn rơi xuống cái chăn bạc trên đùi. Buông túi thức ăn, anhkhẽ cuộn tay trái phối hợp lực ở bắp tay cùng khủy tay đem thức ăn bỏvào lòng bàn tay phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-de-yeu/1963940/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.