Bồi An xua tay, nhẹ giọng nói: “Có cô Lâm chiếu cố tôi rất yên tâm, bây giờ tôi ngủ lại cũng không thích hợp, có điều…anh Giang buổi tối cần xoay người, hơn nữa việc đi vệ sinh cũng rất bất tiện, hôm nay anh ấy uống say còn bị co rút nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ sợ…”
Thư Tiếu nhìn người trên giường, chân mày anh khẽ nhíu lại, giống như trong giấc mơ cũng chất đầy tâm sự. Cô cũng nhíu mày một chút, lôi kéo tay Bồi An cùng đi ra ngoài. Mặc dù biết Giang Hoài đã ngủ nhưng Thư Tiếu vẫn sợ anh nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Bồi An lại khiến anh tổn thương tự trọng.
Cô khép hờ cửa, nhìn Bồi An nói: “Tôi biết cậu lo lắng chuyện gì. Yên tâm, do tính chất công việc mỗi ngày tôi đều tiếp xúc với những bệnh nhân như vậy, cùng họ trải qua rất nhiều tình huống phát sinh. Giang Hoài…anh ấy không dọa được tôi đâu.”
Vẻ mặt Bồi An giãn ra không ít: “Cô Lâm, thật ra thân thể anh Giang bình thường không phiền toái như vậy, lúc ở nhà anh ấy có thể tự mình đi vệ sinh. Chẳng qua là…cần có những thiết bị hỗ trợ đặc biệt mới được.”
Thư Tiếu khá ngạc nhiên khi nghe Bồi An nhấn mạnh việc này, mấy giây sau mới hiểu rõ anh ta làm vậy sở dĩ là muốn giữ lại cho ông chủ mình một chút mặt mũi. Thật là một anh chàng trung thành, chất phác——–lòng Thư Tiếu nóng lên, lúc nói chuyện càng ôn hòa từ tốn: “Tôi biết, nhìn bắp thịt Giang Hoài hoàn toàn không giống với những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-de-yeu/1963913/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.