Bồi An đẩy xe lăn Giang Hoài lên sườn dốc, Thư Tiếu đi phía trước, cô ấn mật khẩu rồi mở cổng. Ơn trời, Giang Hoài cuối cùng cũng bị cô “uy hiếp”, anh đồng ý theo cô về nhà nghỉ tạm một lát rồi mới về biệt thự Giang gia. Thư Tiếu phát hiện, mặc dù anh có mang nẹp cố định trên người nhưng cũng không ngồi vững, cả người vô lực giống như con bướm trắng ướt sũng nước mưa.
Bướm?! Cô cười lắc đầu, cô bị gì rồi mà lại so sánh anh với con bướm chứ. Bươm bướm có cánh, sẽ bay lượn tự do, mà người đàn ông trước mặt này e rằng cả đời này cũng không thể đi được. Anh gầy như vậy, tiều tụy như vậy thậm chí còn có chút nhếch nhác, nhưng mà, không biết tại sao, cho dù bộ dạng của anh khó coi như thế nào thì vẫn toát lên một loại khí chất nho nhã thanh dật. Một thân thể khiếm khuyết không trọn vẹn hợp với nội tâm và khí chất cao quý mê người này tạo nên sự tương phản mãnh liệt khiến Thư Tiếu cảm thấy vô cùng tiếc hận thay cho anh.
Thang máy dừng lại ở lầu mười. Thư Tiếu nhường đường để xe lăn Giang Hoài đi phía trước, cô lấy chìa khóa trong túi xách. Vừa mở cửa vừa không quên trấn an Giang Hoài: “Chúng ta về đến nhà rồi, anh vào nghỉ ngơi một lát cho đỡ mệt.”
Cô ngẩn người, ý thức được lời vừa rồi của mình có hơi tự nhiên quá mức, giống như đang nói chuyện với người nhà vậy. Thật ra cô biết, Giang Hoài đối với quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-de-yeu/1963916/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.