Giang Hoài là đàn ông, còn là đàn ông trẻ tuổi. Thư Tiếu không có cách nào quên đi sự thật này. Cô bất giác thở dài, mặc dù cô muốn giúp anh bảo vệ lòng tự tôn của một người đàn ông, nhưng cô cũng không thể không suy nghĩ đến tình hình trước mắt, cho nên mở miệng nói: “Giang Hoài, xin lỗi tôi dù sao cũng là phụ nữ, e là sức lực không đủ, cho nên tôi hi vọng anh có thể…”
“Người như tôi muốn giữ sự thăng bằng cơ thể thật là một việc xa xỉ…”Giang Hoài khẽ nói, vừa dứt lời hai chân anh run lên mấy cái, Giang Hoài vội ngẩn đầu lên, trán rịn đầy mồ hôi nói: “Thư Tiếu, phiền cô…nhanh…”
Thư Tiếu dùng tốc độ nhanh nhất có thể cởi áo ngủ Giang Hoài xuống, đem hai tay của anh ổn định ngang lưng mình, cô lại luồn tay dưới nách anh giúp anh chuyển từ xe lăn sang bồn cầu. Còn chưa ngồi vững đã nghe tiếng tí tách vang lên, lúc liền lúc đứt. Đầu Giang Hoài đặt trên bả vai Thư Tiếu, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của anh. Mồ hôi lăn trên má anh thấm ướt thái dương của Thư Tiếu. Hai tay cô vẫn kiên trì ôm thân thể anh không dám buông, cô biết anh ngồi không vững nên càng ôm chặt thêm chút nữa.
“Anh đừng buông tay nha.” Thư Tiếu cảm giác được cánh tay Giang Hoài đặt sau lưng mình dần lỏng ra, vội vả la ầm lên. Mặc dù cô hiểu một khi anh không giữ nổi nữa thì cô có kêu lên như thế thì anh vẫn phải buông tay, nhưng do tình thế cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-de-yeu/1963910/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.