Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, Hữu Túc nằm lì trong chăn, cô định đợi Cự Tàn Tôn đi khỏi thì mới ngồi dậy, đang toan tính trong đầu thì bị anh giật mạnh chăn ra khỏi đầu :

-Dậy.

Hữu Túc lườm anh, sao còn chưa chịu đi, đúng lí thì anh đã cuốn gói chuồn mất rồi mới phải, nhưng mặt anh nhìn cô ngày càng sẫm màu đi thì Hữu Túc vội quấn chăn quanh người rồi nhảy xuống giường nhặt lại quần áo trên sàn, cô chạy nhanh vào nhà tắm và nói :

-Anh đi ra ngoài đi, tôi bị dì cả ám rồi …

Nói cái khỉ gì vậy, anh vừa định đi ra ngoài thì nhìn được dấu vết của anh và cô đêm qua in hằn lên giường, anh biết cô là lần đầu, nhưng đơn giản là anh không thích nhẹ nhàng với cô như cá với nước. Hữu Túc vừa phóng vào nhà tắm thì ngồi xuống ngay, giữa 2 chân đau nhức quá, cô tắm vội vàng rồi thay đồ đi ra ngoài, sau đó quơ lấy tấm nệm giường đi giặt ngay, thật xấu hổ mà, cô thầm nghĩ.

Cự Tàn Tôn ngồi vắt chân lên ghế đợi Hữu Túc, định chết luôn trong đó hay sao vậy, bất chợt anh có điện thoại, là Di Nhược :

-Nói.

« Anh đã 2 hôm nay không về, có sao không ? »

-Không có gì thì đừng gọi. - Anh trả lời rất lạnh nhạt.

Di Nhược hơi tự ái, có khi nào anh trả lời như thế với cô bao giờ đâu chứ, cô định hỏi thêm nhưng anh đã tắt máy. Di Nhược đứng dậy đi ra khỏi phòng, vừa bước đến thang máy thì gặp Khải Tư và Tam gia đang đi lên, Tam gia nhìn cô và nói :

-Quả là đàn bà, càng ngày càng quyến rũ.

Di Nhược cười nhếch môi một chút, sau đó cô nói :

-Chuyện lần trước Nhất Gia để Cự Thiếu ra tay thật khiến Tồn Thị điên cuồng hơn, cứ đà này ắt hẳn phải có đấu đá mới yên.

Tam Gia khẽ gật gật :

-Định không tham gia nhưng Cự Thiếu đã lên tiếng thì nhất định là vinh dự của tôi.

Khải Tư vừa đưa tay nhấn thang máy đi xuống vừa nói :

-Bên Tồn Thị nhất định chưa dám động đâu, Chủ tịch bên đó đã về nước dàn xếp mọi chuyện để cánh nhân viên tiếp tục làm bù nhìn cho chúng.

Tam Gia nhìn lên số lầu lên xuống nhanh chóng và nói :

-Để đến cuối cùng thì ai đủ mạnh thì kẻ đó đứng vững được, tôi khuyên 2 người đừng lún sâu quá vào Đại Âu, nếu không chết lúc nào không hay, cái giá phải trả và mức hưởng thụ không cách xa nhau đâu.

Di Nhược cúi đầu nhìn vào đôi giày cao gót của chính cô và nói :

-Cự Thiếu nhất định sẽ tránh được những chuyện thị phi này …

Tam Gia khẽ lắc đầu :

-2 người lầm rồi, từ đầu Đại Âu đi lên một cách mạnh mẽ là tất cả đều vì sự tác động của Cự Thiếu, chính cậu ta sẽ kết thúc những việc này, có thể là bằng cả mạng sống, hi vọng cậu ta chưa phải lòng ai.

Khải Tư khẽ giật mình, Di Nhược vẫn chắc chắn là Cự Tàn Tôn không yêu ai cả, nếu có chết thì nhất định cô sẽ cùng anh mà chết, mỗi người một suy nghĩ trong cái không gian nhỏ của thang máy …

Vương Bảo hôm nay đến lớp học nhưng Hữu Túc không đi học, thật là muốn tránh cậu sao ? Bên này, Hữu Túc đang ì lưng ra phơi đồ, sau đó cô thấy ướt ướt trên môi mình, đưa tay lên chạm vào thì ra là cô lại chảy máu mũi, đến tận bây giờ cô cũng không cho bố mẹ biết là cô đã bị ung thư tủy, di căn bệnh cũng đã ăn sâu vào cơ thể của cô, cô sống đến giờ cũng đã một kì tích rất màu nhiệm lắm rồi, nhưng điều đó có quan trọng sao, khi bác sĩ đã nói là cô không thể sống qua 25 tuổi và không thể tiến hành thay tủy, y học cũng bó tay với cô, khi cô biết mình mắc bệnh thì cô cũng khóc dở sống dở cả một thời gian.

Cự Tàn Tôn đứng sau lưng cô, anh nhìn cô rồi lên tiếng :

-Phàm Hữu Túc.

Hữu Túc vội lau máu trên mũi, nhem nhuốc cả ra 2 tay của cô, Cự Tàn Tôn kéo vai cô lại, nhìn trên mũi cô lem luốc vết máu :

-Là gì ?

Hữu Túc cười giả ngu ngay :

-Tôi mới đập mặt vào tường ý mà … hi hi …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.