Cự Tàn Tôn nhìn cô, sau đó anh nhắm mắt lại, anh không hứng thú đi trả lời những câu hỏi đó, thật vô nghĩa và tốn hơi, Hữu Túc bĩu môi, đúng lả chảnh, từ sau lần anh nấu cháo cho cô thì cô đã liệt anh vào danh sách những người còn có chút lòng tốt. Dù sao thì cũng kệ, anh thích càn quấy thì cho anh càn quấy, nổi loạn một mình cô cũng chẳng thích, he he he. Lại là tiến mục thoát y, nhưng lần này là anh cởi sạch cô trong vòng một nốt nhạc, anh cũng chẳng tắt đèn, Hữu Túc kéo chăn che người lại và nói :
-Anh đừng có cởi đồ của tôi nữa, tôi là con gái đó nha.
Cự Tàn Tôn giật phần chăn trước ngực cô ra, anh nhìn ngực cô rồi nói :
-Có chút giống con gái.
Hữu Túc biết rõ là anh biến thái nhưng là cô không tìm ra lí do để xua đuổi và ghét anh, nhìn anh tự nhiên cởi đồ của anh và của cô mà cô vẫn không hề tức giận, chỉ là có chút lúng túng. Anh đưa tay hất phần tóc mái của cô ra sau rồi nói :
-Trán dễ thương đấy, Phàm Hữu Túc.
Anh gọi tên cô rất tự nhiên, thì ra anh cũng biết nói đùa, nhưng tay anh thì không đùa chút nào, nó đang chạm vào ngực cô, lại xoa nắn rất mạnh bạo, cô khẽ nhíu mày, Cự Tàn Tôn hơi giảm lực tay rồi nói :
-Đau thì nói, đừng trừng mắt nhìn tôi.
Hữu Túc định lên tiếng thì cảm giác được tay anh đang bắt đầu đụng chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-im-lang-voi-em-tinh-yeu/2230700/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.