Cự Tàn Tôn biết là cô nói dối nhưng anh cũng không rảnh rỗi hỏi lại, sau đó anh đi ra ngoài đợi cô.
Ngày hôm sau, Hữu Túc về nhà bố cô, cô tự dưng thấy mệt trong người, một phần vì Cự Tàn Tôn đã rời đi, một phần vì bệnh tình của cô bắt đầu chuyển biến tệ hơn. Bố cô và mẹ Ân đều hỏi cô không khỏe hay sao, nhưng cô không nói gì cả, Tiểu Tam suốt ngày nằm luẩn quẩn dưới chân giường của cô, ánh mắt của nó khác rất nhiều mọi hôm chạy nhảy của Hữu Túc, nó biết tất cả những điều cô hay lẩm bẩm một mình. Cự Tàn Tôn về đến khách sạn W, Di Nhược đã quấn lấy anh như mọi khi, anh không có biểu hiện gì, Khải Tư đưa tư liệu cho anh và nói :
-Cự Thiếu chuẩn bị một chút đi, trực thăng đang hạ cánh.
Nhất Gia muốn anh bay sang Thái Lan ngay, ngài Roness muốn thương lượng với Đại Âu về một chuyến hàng rất lớn nhưng không chuyển sang Iran được vì cảnh sát quốc tế đã vào cuộc hành động, Cự Tàn Tôn cũng chẳng ý kiến gì, anh chỉ hạ lệnh để Khải Tư đi theo anh, còn Di Nhược thì ở lại để nghe ngóng tình hình Tồn Thị. Nhị Gia nhìn anh từ thang máy đi ra, tay ông chắp sau lưng và bước lại gần Cự Tàn Tôn :
-Tôi không nghĩ chuyến đi này có an toàn với cậu, Nhất Gia không ra mặt thì nhất định kẻ này không dễ ăn.
Cự Tàn Tôn vẫn im lặng, anh bước lên trực thăng cùng Khải Tư, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-im-lang-voi-em-tinh-yeu/2230696/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.