Chương trước
Chương sau
Đã đến những ngày cuối tháng chạp, rất nhanh sẽ qua năm mới, lại vừa khéo sinh nhật mười lăm tuổi của Hàn Thiều Hoa, nên Tiểu Đậu Đỏ làm chủ bày một bàn tiệc ở trong cung. Những nam nữ bồi đọc này quen biết nhau từ nhỏ, cùng nhau tụ tập cũng không có gì là bất tiện cả.

Tuy Tiểu Đậu Đỏ biết là Thích Vô Biệt sẽ không đến, nhưng vẫn cho người qua hỏi một tiếng. Lý Trung Luân cản tiểu cung nữ lại ngoài cửa, biết được ý đồ đến liền hắng giọng cười ha ha từ chối thay Thích Vô Biệt, rồi tiễn người đi. Sau khi cung nữ rời đi, hắn đi vào trong điện bẩm báo.

Ai biết Thích Vô Biệt lại đặt cuốn sách trong tay xuống, cau mày trầm tư.

Lý Trung Luân hơi kinh ngạc, hắn hầu hạ Thích Vô Biệt quá lâu rồi, lâu đến mức những chuyện như thế này hoàn toàn có thể từ chối thay Thích Vô Biệt. Nhưng lẽ nào lần này hắn gây họa rồi sao? Nghĩ đến đây hắn liền vội quỳ xuống thưa tội: “Là nô tỳ tự mình làm chủ lung tung, xin Bệ hạ trách tội!”

“Không có việc gì, đứng lên đi.” Thích Vô Biệt nhìn hắn một cái, “Ngươi xem chọn cái phong hào rồi viết chỉ phong nàng làm Quận chúa đi.”

Lý Trung Luân càng kinh ngạc hơn, hoặc nói là dùng một loại ánh mắt chấn kinh ngẩng đầu nhìn Thích Vô Biệt. Từ khi Thích Vô Biệt đăng cơ đến nay, đây là lần đầu tiên phong Quận chúa. Dù là Thẩm Thư Hương hay Mộ Dung Ngô Kiến, cũng chưa từng được phong.

“Vậy những vị cô nương khác …..”

“Chi phong Hàn Thiều Hoa.”

“Nô tỳ lĩnh chỉ.” Lý Trung Luân vội đứng dậy đi làm.

Hắn vừa đi vừa nhanh chóng suy nghĩ. Lẽ nào Bệ hạ thật sự nhìn trúng Hàn Thiều Hoa rồi? Thích Vô Biệt là Hoàng Đế, khả năng cao là thế rồi. Chỉ là ….. không phải Bệ hạ vẫn luôn rất chung tình với Ân tứ cô nương sao?

Lý Trung Luân vẫn luôn cảm thấy, trong những năm này mình đã sờ thấu tâm tư của Thích Vô Biệt rồi, nhưng lúc này lại rất hoảng hốt, cảm thấy không được rõ ràng lắm. Khi hắn đi đến cửa lại quay đầu nhìn Thích Vô Biệt một cái.

Thấy nụ cười lạnh bên khóe môi Thích Vô Biệt làm hắn giật mình.

Lần trước nhìn thấy nụ cười lạnh như thế này của Thích Vô Biệt là lúc nào nhỉ? Lý Trung Luân suy nghĩ qua một lần, bóp chặt cái ý nghĩ lấy lòng Hàn Thiều Hoa kia đi.

Thích Vô Biệt yên lặng ngồi trong điện một lát, rồi khởi giá đến Thẩm Tiêu Cung.

Hắn còn chưa đi vào tẩm điện thì nghe thấy cung nữ hồi báo Thái Thượng Hoàng đã đi núi Tiêu Dao. Mỗi khi Thái Thượng Hoàng đi núi Tiêu Dao đều mang theo Lưu Minh Thứ, dạy Lưu Minh Thứ võ nghệ.

“Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế?” Thái Hậu đang giã thuốc, nàng đứng lên kéo Thích Vô Biệt đến bên cạnh ngồi xuống.

“Nhớ mẫu hậu.”

Thái Hậu cầm ấm trà rót ra hai chén, cười cười: “Thôi đi, nếu không có chuyện gì thì con sẽ không đến tìm ta đâu.”

Thích Vô Biệt vô lực cười: “Thực sự không có chuyện gì có thể giấu được mẫu Hậu cả, Hoàng nhi có chuyện cầu xin ngài.”

“Ừm, con nói đi.” Thích Hậu nhấp một ngụm trà.

“Mẫu Hậu cảm thấy nếu giao chiến, khả năng phụ Hoàng bằng lòng lãnh binh xuất chinh là bao nhiêu?” Thích Vô Biệt hỏi.

Thái Hậu vén mí mắt nhìn Thích Vô Biệt, đáy mắt mang theo ý cười. Nàng không đáp mà hỏi lại: “Con cảm thấy phụ Hoàng con đối tốt với ta, nên chỉ cần ta mở miệng thì hắn dù có không muốn cũng sẽ đồng ý, đúng không?”.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Thích Vô Biệt im lặng.

“Nhưng ta sẽ không mở miệng về chuyện này đâu.” Thái Hậu rũ mắt thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Vô Biệt, cho dù là ai, cho dù là quan hệ gì đi nữa, được sủng mà kiêu luôn không tốt.”

Thích Vô Biệt có chút ngoài ý muốn: “Mẫu Hậu không phải là đang lo tình cảm của phụ Hoàng đối với người sẽ thay đổi đó chứ?”



“Ta không hoài nghi hắn một ti một tí, nhưng ta không thể để mình trở thành gánh nặng của hắn được, càng sẽ không miễn cưỡng hắn đi làm bất cứ chuyện gì mà hắn không muốn làm.”

Thích Vô Biệt trầm mặc một lát, rồi nói ra những lời đã chuẩn bị từ sớm: “Mẫu Hậu, không bao lâu nữa chiến hỏa giữa Đại Thích Và Triệu quốc sẽ ….”

“Vô Biệt.” Thái Hậu ngắt lời hắn, “Con biết tại sao phụ hoàng của con lại bị bệnh mắt không?”

Thích Vô Biệt ngạc nhiên, cái này hắn thực không biết.

Thái Hậu cười cười, nói: “Con tự nhiên là không biết rồi, đều đã là chuyện cũ. Nhưng con phải biết Hoàng vị này của phụ hoàng con cũng không phải là kế thừa danh chính ngôn thuận, thậm chí nửa đời trước của hắn chỉ là một thương nhân và đại phu mà thôi. Nếu không phải vì chiến tranh, nếu không phải vì nhân dân khó sống an ổn, nếu không phải tình thế cấp bách, thì hắn căn bản không muốn làm Hoàng Đế.”

Thái Hậu ngừng lại một chút rồi thở dài nói tiếp: “Con không hiểu, giang sơn này rốt cuộc có phải họ Thích hay không, đều chẳng là gì trong mắt phụ hoàng con cả.”

Thích Vô Biệt không thể không kinh ngạc.

Thái Hậu cầm chén trà lên, nhìn lá trà trôi nổi trong chén rất lâu. Nàng đặt chén trà xuống rồi đặt tay mình lên tay Thích Vô Biệt: “Nếu không tổn thương đến lợi ích của con, thì sau này hãy bỏ qua cho Ô Hòa quốc đi.”

Thích Vô Biệt nhíu mày, hắn nhìn Thái Hậu muốn biết được lý do, nhưng không hỏi. Hắn tin nếu Thái Hậu muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho hắn biết.

Thái Hậu do dự một chút, mới miễn cưỡng giải thích: “Nữ Hoàng của Ô Hòa quốc là cô cô của con.”

Hôm nay Thích Vô Biệt biết được rất nhiều chuyện mà hắn chưa từng được biết, những chuyện này làm cho đầu mày hắn khóa chặt lại.

Thái Hậu lười biếng dựa vào lưng ghế, nhàn nhạt nói: “Vô Biệt à, con và phụ hoàng con đều là người nhờ mạng ông trời, có thể sống thêm một ngày, đối với chúng ta mà nói chính là được ban ơn.”

Nàng đột nhiên cười một tiếng, lại hồi phục tính khí thiếu nữ: “Thực ra không sao, nếu con muốn phụ hoàng con giúp đỡ thì con tự đi hỏi, hắn sẽ đáp ứng thôi. Đều sẽ đáp ứng.”

Không biết tại sao, Thích Vô Biệt lại nhìn ra mấy phần vô lực và mệt mỏi trong nụ cười của Thái Hậu.

Trong hồi ức dường như có một cánh cửa, cánh cửa này bị đẩy mạnh ra, ký ức cách xa nhiều năm dần dần hiện ra trước mắt. Đó là chuyện rất lâu rất lâu trước đây rồi, lúc đó bốn bề Đại Thích đều đang đánh trận, mà sau khi Thái Hậu sinh ra ba đứa trẻ, Thái Thượng Hoàng liền phải lãnh binh chinh chiến, Thái Hậu đưa ba tiểu đậu đinh đi xem nạn dân, đi xem thi cốt ở bên đường …..

Nàng ngồi xổm xuống viết chữ trên đất, dạy ba tiểu đậu đinh bọn họ cái gì là “Quốc”.

Chớp mắt đã qua nhiều năm, Thích Vô Biệt nhìn Thái Hậu ở trước mặt, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quái dị. Vị mẫu Hậu vô ưu thích cười này của hắn hình như còn trẻ con hơn bọn họ lúc nhỏ nữa.

Thích Vô Biệt đứng lên nói: “Là Hoàng nhi vô dụng, không thể để người và phụ hoàng được sống cuộc sống mà hai người muốn. Chuyện hôm nay là con hồ đồ, còn mong mẫu Hậu đừng nhắc đến với phụ hoàng. Hoàng nhi xin cáo lui.”

Thái Hậu cười gật đầu, nàng nhẹ thở dài nhìn bóng lưng rời đi của Thích Vô Biệt, đứa nhỏ ngốc, đứa nhỏ ngốc, cho dù con không nói gì đi nữa thì phụ hoàng con cũng không thể không giúp con mà.

Thái Hậu đột nhiên rơi nước mắt.

Nàng chỉ là quá đau lòng, đau lòng tiên sinh của nàng, sống lại một lần nhưng vĩnh viễn bị vây trong đời trước, vĩnh viễn sống vì người khác.

Thái Hậu đứng dậy, bước chân phiêu phù đi đến tháp mỹ nhân bên cạnh, ngồi dựa lưng nhìn khói trắng bay ra từ lò hương mà xuất thấn. Nàng bất động ngồi rất lâu, ngồi đến khi trời tối xuống, Thái Thượng Hoàng đã trở về từ núi Tiêu Dao.

“Sao lại ngồi ngốc ở đây thế này?” Thái Thượng Hoàng ngồi xuống bên người nàng.

Thái Hậu hơi hoảng hốt, nàng duỗi hai ngón tay ra trước mặt Thái Thượng Hoàng, sau đó giống như lúc nhỏ, cười hỏi: “Tiên sinh, đây là mấy ngón tay?”

Thái Thượng Hoàng nắm chặt cổ tay của nàng: “Lại quậy.”

Thái Hậu cười gối đầu trên đùi hắn, nước mắt rơi xuống trên cẩm bào trắng tuyết của hắn.

“Đã biết rồi à?” Thái Thượng Hoàng nhăn mày.



Thái Hậu gật đầu, lại cười lên, lật người nhìn đôi con ngươi đen tuyền của hắn. Thái Thượng Hoàng chậm rãi nghiêng đầu qua, như đang nghe gì đó, sau đó mới cúi đầu xuống, đôi con ngươi đen nhánh nhìn trên mặt Thái Hậu.

Nếu là người khác, chắc chắn không thể phát hiện ra mắt của hắn không nhìn thấy được.

Thái Thượng Hoàng cầm tay Thái Hậu lên, nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Không phải hoàn toàn không nhìn thấy, lúc tốt lúc xấu như lúc trước vậy, có khi có thể ẩn ẩn nhìn thấy bóng mờ.”

Thái Hậu nâng tay vuốt ve một vòng vành mắt của Thái Thượng Hoàng.

Nàng thích đôi mắt đen nhánh này của tiên sinh biết bao, từ nhỏ đã thích. Những kẻ dụi cát đá vào mắt của tiên sinh kia thật xấu xa, nàng thật muốn móc mắt của mấy kẻ kia ra, dẫm nát, đút cho chó ăn.

À, những kẻ kia đều chết hết rồi.

Thánh chỉ phong Hàn Thiều Hoa làm Minh Anh Quận chúa của Thích Vô Biệt được công bố trên yến tiệc, dẫn đến sự kinh ngạc dị thường của mọi người.

Tiểu Đậu Đỏ vội quay đầu qua nhìn Ân Mịch Đường, Ân Mịch Đường đang nghiêng đầu nói chuyện với Lâm Nhược Nghi, không nhìn ra bất cứ dị thường nào.

Bữa tiệc Tiểu Đậu Đỏ sắp xếp này kết thúc rất muộn, các cô nương rời đi trước các công tử ca. Ân Mịch Đường cùng các vị tiểu cô nương khác đi ra ngoài, Lý Trung Luân sớm đã chờ ở đó, mời Ân Mịch Đường đi.

Trên con đường ở xa, liễn xa của Thích Vô Biệt đã dừng ở đó.

Hàn Thiều Hoa nhìn một cái rồi chậm rãi rũ mắt xuống, thu những cảm xúc ở trong mắt lại.

Lâm Nhược Nghi lẳng lặng nhìn Hàn Thiều Hoa một cái, lại nhìn Ân Mịch Đường ở phía xa. Ân Nguyệt Nghiên như một đứa ngốc vậy, chính là người đem hết tâm tư bày lên trên mặt, lúc này trên mặt nàng ta viết mấy chữ to “TA CÓ TÂM SỰ”!

Còn Mộ Dung Ngô Kiến vẫn là bộ dạng sảng sảng khoái khoái hình như không phát hiện cái gì. Hình như vậy.

Tiểu Đậu Đỏ suy nghĩ một chút, cười cười tùy tiện kiếm chuyện nói với mọi người.

Ân Mịch Đường vừa đi đến trước liễn xa thì Thích Vô Biệt liền duỗi tay ra với nàng. Ân Mịch Đường đặt tay vào lòng bàn tay hắn, một tay kia nhấc váy bước lên liễn xa.

“Sao Hoàng Thượng lại ở đây …. Chặn muội à?” Ân Mịch Đường hỏi.

“Đương nhiên là sợ người nào đó suy nghĩ linh tinh, sau đó chẳng hiểu sao lại không vui đó.” Thích Vô Biệt cười bắt lấy một lọn tóc của Ân Mịch Đường cuốn lên đầu ngón tay.

Nếu nói Ân Mịch Đường vì Thích Vô Biệt phong Hàn Thiều Hoa làm Quận chúa mà có chút khó chịu thì bây giờ đã không còn nữa.

Ân Mịch Đường vỗ tay Thích Vô Biệt ra, thu hồi lọn tóc của mình về vuốt thẳng.

“Huynh là Hoàng Thượng.” Ân Mịch Đường đột nhiên không suy nghĩ nói một câu như thế.

“Hửm?”

Ân Mịch Đường cảm thấy nếu mình nói thật với Thích Vô Biệt những đạo lý lớn nương giảng cho mình thì sẽ rất mất mặt, thế là nàng lẳng lặng dời ánh mắt, không nhìn mắt Thích Vô Biệt nữa, chỉ nhỏ giọng nói: “Chút trẻ con lúc trước của muội không thể quên đi được sao? Chút tín nhiệm như thế muội vẫn có mà ….”

Giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Khi Ân Mịch Đường nghe thấy thánh chỉ trên yến hội, trong lòng hơi kích động một chút, nhưng nàng rất nhanh đã thay đổi suy nghĩ, Thích Vô Biệt đến khen bức tranh mẫu đơn của Hàn Thiều Hoa cũng chỉ là vì ca ca của nàng ấy đã chết rồi. Vậy ….. hắn phong Hàn Thiều Hoa làm Quận chúa, thì làm sao mà vì thích Hàn Thiều Hoa được chứ.

Nghĩ thông suốt rồi thì trong lòng nàng cũng không khó chịu nữa.

Thích Vô Biệt đến, một tí ti không thoải mái trong lòng nàng cũng biến mất luôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.