Đây đã không phải là lần đầu tiên Vưu Hà đột nhiên biến mất nữa. Trong năm năm này, cứ cách một khoảng thời gian là Vưu Hà sẽ đột nhiên đi đâu mất. Có khi ngày thứ hai đã trở về, có khi sẽ biến mất đến mười ngày. Cho nên có khi Ân Du cảm thấy những quan binh ngày đêm vây quanh Vương phủ kia cũng có chỗ tốt, tuy họ không giữ được Vưu Hà, nhưng nếu không có những quan binh kia, liệu có phải Vưu Hà sẽ biến mất càng lâu hơn hay không? Thậm chí là không về nữa.
“Sao có thể chứ.” Vưu Hà lắc lắc bọc giấy trong tay, “Không phải nàng nói thích ăn bánh bao nhỏ hấp lồng trên phố Đạc Tương sao? Ta mua về cho nàng đây, ăn nhanh kẻo nguội mất.”
Ân Du nghi ngờ nhìn hắn.
Vưu Hà liền ngồi xuống bên giường, mở bọc giấy ra lấy bánh bao nhỏ nhét vào miệng nàng.
Ân Du bị nhét đầy một miệng bánh bao nhỏ thơm ngon, nàng muốn hỏi Vưu Hà sau này khi có chuyện muốn rời đi có thể nói trước với nàng một tiếng hay không, nhưng nghĩ lại nghĩ, thôi vậy, nàng không nói nữa.
Trong cung.
Ân Mịch Đường cảm thấy mấy ngày này người trong học đường nhìn nàng cứ là lạ sao đó.
Nàng biết nguyên nhân.
Nhưng biết làm sao chứ?
Chỉ có thể mặc kệ thôi. Dù sao nàng cũng không hối hận về việc tối đó ngủ lại Lăng Thiên Cung.
Tan học, nàng trực tiếp chạy đến Cung Thanh Điện. Hôm qua Thích Vô Biệt bảo nàng tan học thì đến chỗ hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3389454/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.