Lúc ăn cơm, Ân Mịch Đường hai tay ôm bát, đôi con ngươi sáng ngời xoay qua xoay lại, vẫn luôn nhìn chằm chằm cha mẹ. Cha mẹ đều mặt mày bình tĩnh ăn cơm, không giống như là đã mấy năm không gặp chút nào …
Ân Mịch Đường tỉ mỉ nhớ lại, sau khi đến đây, cha mẹ cũng không nói gì với nhau nha, sao lại có thể bình tĩnh như vậy nhỉ ….
Phần lớn thời gian Ân Mịch Đường đều đang suy nghĩ lung tung, cơm trong bát sắp nguội rồi cũng chưa ăn được mấy miếng. Sau đó, nàng hậu tri hậu giác phát hiện người khác đều ăn xong rồi, nàng có chút ngượng ngùng đặt bát cơm chưa ăn được mấy miếng xuống.
Nàng liếm môi, thực ra nàng còn chưa ăn no. Nhưng mà … bầu không khí quỷ dị thế này làm nàng không dám ăn nữa.
“Lại không chăm chú ăn cơm.” Ngụy Giai Minh nhìn Ân Mịch Đường một cái.
Ánh mắt Ân Mịch Đường trốn tránh, nhỏ giọng nói dối: “Không … không đói …”
Ngụy Giai Minh trực tiếp cầm bát của Ân Mịch Đường lên, múc một thìa cơm lớn đưa vào miệng Ân Mịch Đường, sau đó lại thêm một miếng thịt lớn. Ân Mịch Đường hai má phồng lên cố gắng ăn a ăn, vừa mới nuốt xuống, Ngụy Giai Minh lại nhét đầy một miệng nữa.
Ân Lạc Thanh ngồi bên cạnh lắc lắc đầu, bất lực nói: “Đã lớn rồi mà còn phải có người bón cơm.”
Ân Mịch Đường dùng sức nuốt xuống miếng thịt gà trong miệng xuống, vừa muốn nói muội tự mình ăn được, thì Ngụy Giai Minh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3389427/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.