“Tẩu tử, chuyện này giao cho đệ là được rồi!” Ân Đoạt chạy qua kéo tên hắc y nhân đang thống khổ giãy dụa lên, buộc trên một thân cây tra hỏi. Hắn ở trong quân nhiều năm, chuyện nghiêm hình tra hỏi này đã làm không ít.
Ngụy Giai Minh quay người đưa Ân Lạc Thanh và Ân Mịch Đường đi về một hướng khác. Nơi này không an toàn, hơn nữa thi thể nằm đầy đất, nàng sợ hai đứa nhỏ bị dọa sợ.
“Cha …” Ân Mịch Đường quay đầu lại nhìn Ân Tranh.
Ân Tranh gật gật đầu với con gái nhỏ, trầm mặc đi theo phía sau.
A Đại muốn đi theo, nhưng lại do dự. Ân Đoạt gọi hắn một tiếng, hắn liền không đi theo Ân Tranh nữa mà qua giúp đỡ Ân Đoạt.
Ân Mịch Đường ngẩng đầu nhìn Ngụy Giai Minh, lại quay đầu nhìn Ân Tranh, im lặng nắm tay mẹ. Nàng đi a đi, cảm thấy đi đã rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi chân nàng tê hết cả, lại ngẩng đầu nhìn trời một cái, mặt trời đều sắp xuống núi rồi.
Đường núi vốn không bằng phẳng, Ân Mịch Đường không cẩn thận bị vướng sợi cây dại ngã ngồi trên đất. Ngụy Giai Minh ôm nàng dậy, hỏi: “Mệt rồi hả?”
Ân Mịch Đường gật gật đầu, nhìn Ngụy Giai Minh, lại nhỏ giọng nói: “Còn, còn đói nữa …”
Ân Lạc Thanh cũng trông mong nhìn Ngụy Giai Minh.
Ngụy Giai Minh nhìn Ân Lạc Thanh một cái, vứt xuống một câu “Kêu cha con ôm đi”, rồi ôm Ân Mịch Đường tiếp tục đi về phía trước.
Ân Lạc Thanh vô tội đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3389426/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.