Ân Đoạt trợn mắt nửa ngày không thấy hai đứa cháu đi xuống liền đứng phía dưới lớn tiếng gọi, gọi xong không đợi hai tiểu cô nương trong đình đáp lời liền vội chạy lên.
“Nhị thúc, người xem! Con ngựa đó bị thương rồi, chúng ta có thể cứu nó không?” Ân Mịch Đường chỉ chú ngựa đang nghiêng nghiêng ngã ngã ở đằng xa.
Ân Đoạt híp mắt nhìn phía xa, hắn vừa nhìn liền biết con ngựa kia không được bình thường, rõ ràng là bị đao chém thương. Hắn bước bước lớn đi xuống, lại ngừng bước chân, quay đầu nhìn hai tiểu cô nương đang ở trong đình.
Nhìn nhìn bốn phía xong, Ân Đoạt liền do dự.
“Nhị thúc, thúc làm sao thế?” Ân Mịch Đường hỏi.
Ân Đoạt nghĩ nghĩ, nói: “Chủ nhân của con ngựa đó có khả năng bị hại, hoặc là đang rơi vào nguy hiểm rồi.”
Ân Mịch Đường buột miệng nói: “Vậy Nhị thúc nhanh đi cứu người đi!”
Vẫn là Ân Lạc Thanh đoán được lo lắng của Ân Đoạt, nàng nói: “Nhị thúc đi đi, con sẽ chăm sóc cho muội muội.”
Ân Đoạt không nói gì, một đứa chín tuổi, một đứa bảy tuổi, đều là đứa nhỏ, ai có thể chăm sóc nổi ai chứ. Nếu là gặp phải người xấu, hậu quả của hai đứa nhỏ không cần phải suy nghĩ nữa. Ân Đoạt lại nhìn con ngựa lẻ loi ở đằng xa, con ngựa đó lắc lư thân thể mấy cái liền nặng nề ngã xuống đất. Tiếp theo đó là bóng người nghiêng ngả lảo đảo xuất hiện ở phía xa.
Ân Đoạt nhanh chóng ôm Ân Mịch Đường và Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3389425/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.