Chương trước
Chương sau
Ân Mịch Đường vẫn không dám tin vào mắt mình. Nàng vứt đi cây cỏ tùy ý hái bên đường trong tay, dùng lưng bàn tay xoa xoa mắt, lại kêu một tiếng: “Triệu ma ma?”

“Ôi, mới có hai tháng mà Đường Đường đã không nhận ra ma ma rồi hả?” Triệu ma ma cười hì hì đi qua ôm Ân Mịch Đường lên.

Thân thể ở trên không, Ân Mịch Đường chớp mắt bừng tỉnh. Nàng từ từ duỗi cánh tay ôm lấy cổ Trần ma ma, lại đem mặt nhỏ dùng sức dụi vào hõm cổ bà, hít hít.

Là Triệu ma ma của nàng.

Hai tay ôm Triệu ma ma của nàng vòng qua cổ Triệu ma ma càng dùng sức ôm chặt.

Một đêm này, Ân Mịch Đường không đến chỗ Đại thái thái mà trực tiếp ngủ luôn trong tiểu viện của mình, để Triệu ma ma ôm ngủ.

“Ma ma, chúng ta nói chuyện đi.” Ân Mịch Đường nằm nghiêng, tay nhỏ vẫn luôn nắm lấy ngón cái của Triệu ma ma.

“Đường Đường muốn nói cái gì? Đường Đường muốn nói gì ma ma cũng sẽ bồi con, Đường Đường muốn nói bao lâu ma ma cũng đều sẽ bồi con.” Triệu ma ma ôn nhu cười. Bà duỗi tay vuốt vuốt tóc mềm của Ân Mịch Đường.

“Ừm …hai tháng này ma ma có mệt không?”

Triệu ma ma không nghĩ đến Ân Mịch Đường sẽ hỏi cái này trước, trong lòng bà ấm áp, nói: “Không mệt, ma ma ở trong trang cũng làm những việc nhàn rỗi, một chút cũng không mệt. Hơn nữa nha, người trong trang đều biết ta là người bên cạnh cô nương, sau này còn phải trở về, ai cũng đều tất cung tất kính với ta.”

Nghe Triệu ma ma nói thế, Ân Mịch Đường mới yên lòng lại, nụ cười bên khóe miệng nàng càng ngọt ngào thêm mấy phần. Nàng nhích nhích người, lại nhích đến bên người Triệu ma ma, lại hỏi: “Vậy ma ma có nhớ Đường Đường hay không?”

“Nhớ, sao có thể không nhớ chứ? Cô nương uống sữa ta lớn lên đó! Chính là không ngày nào mà không nhớ cả!” Triệu ma ma ôm Ân Mịch Đường vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. Lời này của bà là chân tâm thật ý, với bà mà nói, Ân Mịch Đường chính là tâm can của bà.

“Ma ma, con của ngài đâu?” Ân Mịch Đường hỏi.

Triệu ma ma ngây ra một lát, mới có chút bi thương nói: “Không còn nữa. Vốn tỷ tỷ của ta muốn làm vú nương của cô, sau lại đứa nhỏ ta sinh không sống được, lúc này ta mới trở thành vú nương của Đường Đường của chúng ta.”

Ân Mịch Đường lại nhích về phía trước, dùng sức ôm Triệu ma ma, nhẹ nhàng vỗ lưng bà: “Không sao, Đường Đường lớn rồi sẽ chăm sóc ngài …”

Triệu ma ma nghe được lời này, trên mặt liền giống như nở hoa vậy, trong lòng cũng là tâm hoa nộ phóng.

Đêm này Ân Mịch Đường ôm Triệu ma ma ngủ rất ngọt ngào, khóe miệng vẫn luôn mang theo nụ cười muốn giấu cũng không giấu được.

Từng ngọn đèn trong các viện tử của Ân phủ dần tắt, trong phòng Đại thái thái lại vẫn đang sáng bừng. Đại thái thái đầy bụng tâm sự. Hôm nay bà đi đại phòng, tìm tức phụ của tam gia nhị phòng Ân Vĩnh Phồn lộ chút tiếng gió. Nhưng Tam nãi nãi liền trực tiếp cự tuyệt, nàng không đồng ý để nhi tử Ân Thiếu Bách của mình làm con nuôi của Ân Tranh.

Mặc kệ chuyện này có phải có lợi với song phương hay không, nhưng có một thứ còn hơn cả lợi ích, đó chính là tình cảm, Đại thái thái có thể hiểu được. Chuyện này rơi trên đầu bà, bà cũng nói không được mình có nguyện ý đem nhi tử của mình đi làm con thừa tự cho đại phòng hay không.

Lúc Đại thái thái từ nhị phòng bên kia trở về thì tâm sự nặng nề, sau đó tìm Nhị tức phụ nói chuyện. Bà cũng chỉ nói mấy câu về chuyện con cháu, sắc mặt của Nhị nãi nãi liền không dễ nhìn. Tính cách của nhị tức phụ này là có cái gì đều viết hết lên trên mặt, trong lòng không thoải mái, người khác vừa nhìn cái là có thể nhìn ra được. Đại thái thái thở dài, chỉ có thể để nhị tức phụ trở về.

Đại nhi tử không có nhi tử, nhị nhi tử cũng không có nhi tử. Nhưng Đại thái thái lại thật không dám thúc giục nhị tức phụ, hôm nay chỉ ám thị mấy câu mà trên mặt nhị tức phụ đã lộ ra không vui, Đại thái thái liền không nói nữa.

Tại sao?

Bởi vì vị nhị tức phụ này là em gái ruột của đương kim Thái hậu.

Vương ma ma lắc lắc đầu bày ra nụ cười, khuyên nhủ: “Thái thái, ngài đừng tức giận với Nhị nãi nãi nữa. Nhị nãi nãi tuổi còn nhỏ mà.”

Đại thái thái cũng cười, nhàn nhã nói: “Ta còn không biết mười sáu tuổi cũng là tiểu hài tử nữa.”

“Ngài mở rộng lòng chút, Nhị nãi nãi chính là tính cách tiểu hài tử. Lại nói, nàng gả qua cũng không lâu, chuyện tử tự này thật là không gấp được.” Vương ma ma ngồi bên cạnh Đại thái thái nói lời hay cho Nhị nãi nãi, “Nhị nãi nãi tính tình thẳng thắn chút, giống như huynh trưởng của nàng vậy. Nhưng Nhị nãi nãi làm người đúng là không còn gì để bới móc. Người ta nói một người đắc đạo gà chó thăng thiên, Nhị nãi nãi nói thế nào cũng là thân muội muội của Thái hậu. Gả cho nhị gia làm tục huyền vốn là gả thấp, nhị gia viễn chinh ở ngoài, biên cảnh là nơi khổ hàn như thế mà nàng cũng có thể cùng đi lại không chê khổ. Cô nương gia trong kinh có người nào có gan dám đi đến địa phương tàn phá như thế chứ?” (tục huyền: lấy vợ kế)

Đại thái thái phất phất tay, bảo Vương ma ma không cần nói nữa.

“Ta không giận nàng, nàng tính cách thẳng thắn lại không phải là không hiếu thuận. Lại nói, chỉ cần nàng chân tâm thật ý với nhị gia là được rồi ….” Đại thái thái than thở liên tục.

Vương ma ma phản ứng lại, “Ngài đang sầu chuyện nhận con thừa tự sao? Cái này … cho dù tam gia không đồng ý, không phải còn có ngũ gia, lục gia và bát gia đó sao? Đại thiếu gia tuy là cái gì cũng tốt, nhưng mấy tiểu thiếu gia khác cũng là không tệ mà. Thiếu Liễu, Thiếu Phong, Thiếu Kiều, Thiếu Dương ….”

Vương ma ma đang bẻ ngón tay đến mấy vị tiểu thiếu gia nhị phòng, không để ý quay đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện Đại thái thái nước mắt đầy mặt.

“Thái thái, ngài sao lại thế này!” Vương ma ma hoảng hốt.

Đại thái thái bắt lấy cánh tay Vương ma ma, tay của bà lạnh như băng, lại còn đang phát run. Vương ma ma vội vàng lật tay nắm lấy tay bà, an ủi: “Ngài đừng tức giận, cũng đừng thượng hỏa buồn bực, mà thương thân mình!”

“Vũ Cần! Ta sẽ không có tôn tử nữa, Ân gia sẽ không có hậu nữa!” thanh âm Đại thái thái nghẹn ngào, run rẩy.

“Ngài đừng nói lung tung! Đại gia và nhị gia còn trẻ, thực ra ngài căn bản không cần phải vội vàng như thế đâu!”

Đại thái thái cứng ngắc lắc đầu, không ngừng lặp lại: “Sẽ không có hậu nữa, sẽ không có nam hài tử nữa, hương hỏa của Ân gia nhất định là do ta nên mới đứt đoạn như thế này …”



Bà đột nhiên bắt lấy tay của Vương ma ma, mặt lộ ra vẻ kinh khủng, the thé gầm lên: “Lão thái thái đi vào đêm đoàn viên ba mươi!”

Trong dân gian đại Thích có một cách nói, đêm đại niên là lúc một nhà tề tụ, lúc này nếu trong nhà có tang sự, là chuyện không may mắn nhất. Từ lúc lão thái thái đi vào đêm đại niên, người Ân gia ai cũng không dám nhắc đến cách nói trong dân gian này, nhưng mà trong lòng luôn có chút không tự tại, người làm mẹ càng thêm để ý đến con trai con gái, tỉ mỉ chăm sóc, sợ sẽ ứng nghiệm.

“Đều, đều là truyền lung tung!” Vương ma ma chỉ có thể an ủi như thế.

“Đây là báo ứng của ta … đây là báo ứng của ta …” Đại thái thái vẫn cứ lặp đi lặp lại câu này.

Vương ma mà sợ bà bị nhập ma chướng, nhẫn tâm lớn tiếng cắt đứt lời của bà: “Thái thái! Ngài không thể suy nghĩ lung tung nữa, Ân gia còn phải dựa vào ngài đây! Ngài trước nay không tin chuyện quỷ thần, chỉ tin bản thân, ngài đều quên rồi sao!”

“Không! Có thần linh!” Đại thái thái đẩy mạnh Vương ma ma ra, bà chỉ đỉnh đầu, “Ngẩng đầu ba thước có thần linh!”

Một đạo kinh lôi nổ ầm.

Thân thể Đại thái thái bị dọa run lẩy bẩy. Vương ma ma cũng bị dọa giật mình, lập tức ôm Đại thái thái vào lòng rồi vỗ lưng bà, an ủi một từng chút từng chút.

Đại thái thái không ngừng phát run, nói lắp: “Ta vẫn luôn mơ thấy đứa nhỏ đó …”

“Thái thái!” Vương ma ma lập tức lớn tiếng đánh gãy lời bà.

Đại thái thái cả kinh, lập tức bụm chặt miệng mình. Đại thái thái mái tóc hoa râm, lại đang ở trong lòng Vương ma ma lớn tiếng gào khóc.

Một đêm này, Đại thái thái ngủ không hề an ổn, cả người đều bị ác mộng vây khốn. Bà đã thoát khỏi cơn ác mộng đó được 3 năm rồi, nhưng đêm nay bà dường như đã trở lại lúc ban đầu, trở lại những ngày bị ác mộng quấn lấy mỗi khi đêm về.

Đại thái thái bước đi trong màn sương trắng mờ ảo, cái gì cũng nhìn không thấy, cũng phân không rõ được đông tây nam bắc. Bà một mình đi lại trong màn sương mù rất lâu rất lâu, đi đến khi hai chân tê dại.

“Ta có thể ra khỏi được, ta nhất định phải đi ra ngoài. Ân gia không thể không có ta, đều phải dựa vào ta chống đỡ! Ta nhất định phải đi ra ngoài …” miệng bà không ngừng lẩm bẩm, nhấc lên đôi chân đã mệt đến tê dại đi về phía trước, đi về phía trước, đi về phía trước …

Cuối cùng không kiên trì được nữa, bà ngã xuống, cả người quỳ trên mặt đất. Trên đầu gối truyền đến một trận đau đớn khó nhịn, làm bà không tự chủ được phát ra một trận rên rỉ thống khổ.

Hình như có tiếng gì đó.

Bà thở dốc ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong màn sương trắng phía trước hình như xuất hiện một cái bóng, cách quá xa nên căn bản nhìn không rõ được là cái gì. Đại thái thái híp mắt dùng sức nhìn chằm chằm chỗ bóng đen. Càng lúc càng rõ, thế mà là một bóng người.

Đại thái thái quỳ trên mặt đất, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại sợ hãi, hoang mang cúi thấp đầu, giống như đang trốn tránh hồng hoang mãnh thú vậy, không dám đi nhìn cái bóng người đó nữa.

Nhưng chớp mắt sau, một đôi giày nhỏ xuất hiện trong tầm nhìn của bà.

Bà biết đôi giày này, đôi giày này là bà tự tay làm kia mà!

Cả người Đại thái thái phát run, bà muốn cúi thấp đầu nhưng thân thể bà dường như không chịu sự khống chế của chính mình mà từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt đang cười của tiểu nam hài.

Tiểu nam hài nghiêng đầu nhìn Đại thái thái, nó đang cười, còn cười rất là vui vẻ.

Tiểu nam hài gọi: “Tổ mẫu – ”

Thanh âm ngọt ngào như vậy, ở trong màn sương mù trắng trống rỗng này vọng lại một lần lại một lần, xuyên vào trong tai Đại thái thái. Rõ ràng là tiếng gọi ngọt ngào thân mật của tiểu nam hài, nhưng nghe vào trong tai Đại thái thái lại chỉ cảm thấy từng đợt lông tóc dựng đứng.

Đại thái thái ngây ngốc nhìn chằm chằm ánh mắt của tiểu nam hài, cả người phát run nhưng lại không động đậy được một chút.

“Sao tổ mẫu lại run rẩy thế này? Để con ôm người liền không lạnh nữa.” Tiểu nam hài còn đang cười không ngừng, nó duỗi ra một đôi cánh tay nhỏ ngắn, từng bước đến gần Đại thái thái.

Sự sợ hãi trong lòng Đại thái thái càng đậm. Đột nhiên, không biết sức lực từ đâu đến, bà duỗi tay dùng sức đẩy ngã tiểu nam hài. Bà kinh khủng lùi ra phía sau, lớn tiếng hô: “Ta không phải tổ mẫu của ngươi! Ta không phải tổ mẫu của ngươi! Ta không phải tổ mẫu của ngươi!”

Đại thái thái kêu lớn đột nhiên tỉnh dậy, bà ngồi dậy từ trên giường, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc. Trên đầu trên người bà đều bị mồ hôi thấm ướt, giống như bị ướt mưa vậy.

“Tổ mẫu …”

Thân người Đại thái thái cứng lại, theo giọng nói nhìn lại liền thấy Ân Mịch Đường ngã ngồi trên đất ngây ngốc nhìn bà.

“Sao thế? Sao thế?” Vương ma ma vội vã từ bên ngoài chạy vào.

Bà “ai ôi” một tiếng, “Tứ cô nương sao lại ngã thế.”

Vương ma ma vội đỡ Ân Mịch Đường dậy, lại ngồi xổm bên người nàng giúp nàng phủi bụi đất trên người.

Đại thái thái chậm rãi ngẩng đầu nhìn cửa sổ, thì ra trời đã sáng rồi. Thì ra cơn ác mộng đã kết thúc rồi.

“Tổ mẫu, người mơ thấy ác mộng sao?” Ân Mịch Đường đi đến bên giường, kéo lấy ống tay áo của đại thái thái.



Đại thái thái cứng ngắc quay đầu lại nhìn Ân Mịch Đường trước mặt. Bà mấp máy môi, lại cái gì cũng không nói ra được.

Ân Mịch Đường nghĩ nghĩ, ngồi xuống bên giường rồi đá bay đôi giày nhỏ. Nàng trèo lên giường, nép vào bên người Đại thái thái, duỗi đôi tay nhỏ vỗ vỗ lưng Đại thái thái, ngọt ngào an ủi: “Tổ mẫu đừng sợ, ác mộng đều là giả hết, là ngược lại. Không sợ, không sợ, không sợ …”

Vương ma ma bên cạnh cười nói: “Tứ cô nương dùng những lời ngài từng an ủi nàng đến an ủi ngài đó, thật là vừa hiểu chuyện lại thông minh nha!”

Đại thái thái nhìn Ân Mịch Đường, sắc mặt mới dần dần hòa hoãn lại.

Ân mịch Đường cười nói, “Tổ mẫu thật ngoan!”

Nàng duỗi ra đôi tay nhỏ ôm lấy Đại thái thái, Đại thái thái lại cả người cứng ngắc lại. Bà dường như lại trở lại trong giấc mơ đó, tiểu nam hài trong mơ cũng là duỗi đôi tay ngắn như thế muốn ôm bà!

Đại thái thái nâng tay, rất phí sức làm cho tay mình không run rẩy nữa rồi đẩy Ân Mịch Đường ra, miễn cưỡng cười nói: “Trên người tổ mẫu đều là mồ hôi, đừng làm bẩn y phục của con. Con đi ra ngoài chơi trước đi, tổ mẫu phải đi tắm cái đã.”

“Vâng.” Ân Mịch Đường nghe lời buông tay. Nàng nhích đến bên giường, cúi người nhặt lại giày rồi mang lên. Nàng nhảy xuống giường đi ra ngoài, lúc đi đến bên cửa lại đứng lại, quay đầu nở một nụ cười ngọt ngào với Đại thái thái.

Đại thái thái cũng miễn cưỡng nhếch lên khóe miệng cười một cái, đợi Ân Mịch Đường đi ra ngoài rồi, nụ cười trên mặt Đại thái thái liền không còn, cả người bà giống như bị hư thoát mà đổ xuống giường.

Trong hậu viện Ân gia, Ân Đoạt đang làm một cái xích đu. Hắn xuất thân võ tướng, khí lực rất lớn. Bất luận là gác lại cột gỗ hay là buộc dây thừng, mỗi một động tác đều có một cỗ lực đạo ở trong đó.

Ân Tranh đi qua nhìn cái xích đu hắn sắp làm xong một cái, nói: “Khó trách Đường Đường thích đệ, cũng là đệ thương nàng. Hôm trước nàng chẳng qua là nói bừa muốn làm xích đu thôi, đệ bên này liền làm xong cho nàng rồi.”

Ân Đoạt kéo dây thừng hai cái, thử thử xem đã buộc chặt hay chưa.

“Ca, huynh còn không biết đệ hay sao? Đệ cũng không phải là hoàn toàn do thương nàng, chủ yếu là đệ rảnh rỗi không chịu được, cứ phải tìm chút chuyện cho bản thân làm mới thôi.” Ân Đoạt vứt cái rìu trong tay đi, ngồi lên xích đu thử sức chịu nặng của nó thế nào.

“Sức chịu nặng cũng được, chỉ là tấm gỗ này ngồi không thoải mái chút.” Ân Đoạt nhìn nhìn, cúi người cầm cán rìu nhỏ lên đẽo gọt lại lần nữa. Hắn vừa đẽo gọt, vừa nói: “Ca, lúc nào huynh đi Mục Tây tìm tẩu tử về?”

Ân Tranh trầm mặc một lát, mới nói: “Tổ mẫu vừa mất, ta cũng không thể rời nhà trong kỳ giữ hiểu được. Càng huống hồ bây giờ trong nhà đang phân gia nữa, đi không được.”

Ân Tranh thở dài, ngồi xuống trên cọc gỗ bên cạnh, có chút vô lực nói: “Nhị đệ, thực ra huynh trưởng có chút do dự.”

Ân Đoạt đẽo gọt tấm ván xong lần nữa ngồi lên xích đu, lười biếng nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, nhanh chóng đi Tây Mục đón người về cho xong chuyện. Cho dù là bây giờ huynh đi cũng chẳng có sao, trong nhà đã có đệ lo rồi. Mẹ nó, nhị phòng ai dám tác quái, lão tử một đao chẻ nó ra!”

Ân Tranh biết đệ đệ là cố ý nói thế, hắn vô lực lắc lắc đầu, nói: “Đệ đó, mới đóng binh ở biên cương mấy năm thôi, không những bãn lĩnh tăng lên, mà công phu miệng lưỡi cũng tăng lên nốt.”

Ân Đoạt cũng không đùa nữa, nghiêm trang nói: “Ca, đệ nghiêm túc đó. Lúc nhỏ đệ gây họa không ít, đặc biệt là tên tiểu tử Thẩm Hưu đó cứ luôn kéo đệ đi trêu gà chọc chó, rồi chọc về một thân chuyện thối, đều là huynh đến dọn dẹp. Bây giờ người đệ đệ này đã lớn và thành gia rồi, cũng nên làm chút gì đó rồi. Huynh yên tâm đi đi.” (thành gia: cưới vợ, có gia đình nhỏ của mình)

Ân Tranh ha ha cười lớn hai tiếng, chỉ vào Ân Đoạt nói: “Đệ a đệ, từ nhỏ gây họa kéo Thẩm Hưu ra làm tấm mộc. Hai người các đệ, kẻ tám lạng người nửa cân thôi, ai cũng không thể nói ai được. Đều đã thành gia rồi sao vẫn còn cái đức hạnh này thế.”

Ân Đoạt hắc hắc cười, nói: “Ca, năm nay công vụ của đệ cũng điều về kinh thành rồi, nói thật lòng, huynh đừng cái gì cũng không yên tâm. Huynh chính là lo nghĩ quá nhiều, nếu là tức phụ của đệ mà chạy thì ngày thứ hai liền đuổi theo rồi, làm quan cái mông gì, ai thích làm thì làm!” (tức phụ: vợ)

Ân Tranh cười bất lực.

Trong lòng Ân Đoạt cũng rõ ràng, tính cách của mình và ca ca khác nhau rất nhiều, mà từ nhỏ có thể tùy tâm sơ dục mà sống như thế này đều là do có mẫu thân và huynh trưởng bảo hộ, sủng ái. Điên khùng thuở thiếu thời, hắn và Thẩm Hưu đồng dạng bị người nhà chiều hư, chính là hai tên hoàn khố ở trong kinh người gặp người trốn. (tùy tâm sở dục: sống theo ý mình, hoàn khố: quần áo lụa là trêu người chọc chó)

Ân Đoạt thu lại nụ cười, hắn từ trên xích đu đi xuống vỗ vỗ bả vai Ân Tranh, nghiêm túc nói: “Ca, những năm trước đã làm huynh hao tâm rồi, đừng có việc gì cũng gánh trên lưng nữa, đệ đây không phải cũng đã trưởng thành rồi sao? Cái thứ gánh vác trách nhiệm này, mỗi người một nửa đi, đệ lại không phải người chết.

Lại nói, đệ tin tưởng cách làm người của tẩu tử, nàng sinh ra ở Mục Tây, trong xương trong cốt liền không giống với các cô nương ở trong kinh. Nàng từ ngàn dặm xa xôi gả đến đây, vì để làm một thục phụ tốt trong kinh, thật sự đã làm không ít. Năm đó vì để cùng huynh ở bên nhau, bị công chúa ức hiếp thành bộ dáng gì a. Mẹ nó, trước nhiều người như thế, trong bụng còn mang hài tử, mà nói quỳ liền quỳ.” (thụ phụ: người vợ hiền lành tốt đẹp)

“Được rồi được rồi, đệ bây giờ là ở trong nhà, cũng không phải là đi đánh trận. Đừng có mở miệng là một câu lại một câu nói bậy, nhất là trước mặt mẫu thân, phải nhịn lại đi.” Ân Tranh nói.

Ân Đoạt như chẳng có gì cười cười, “Đệ đây đều nhịn đến khó chịu rồi mà. Ca, huynh không biết đâu, lão tử không mắng người …”

Ân Đoạt nhìn huynh trưởng của mình, khụ một tiếng, sửa lại xưng hô: “Nếu đệ mà không mắng thì những tên dã binh đó sẽ không nghe lời đâu!”

Ân Đoạt cười “hắc hắc”, “Không nói cái này nữa, ý của đệ chính là … tẩu tử không phải là người không biết nhẫn nhịn, cũng không phải là người có tính cách làm xằng làm bậy gì. Trong này chắc chắc là có nguyên nhân gì đó!”

Ân Tranh than dài một tiếng, khó chịu nói: “Nhị đệ, huynh ngược lại hy vọng nàng chỉ là nhất thời tùy hứng thôi.”

“Ca, ý của huynh là gì? Này, có phải là huynh đã biết gì đó hay không?” Ân Đoạt truy hỏi.

Ân Tranh lắc đầu, “Không biết, nhưng nàng là thê tử của ta, ta hiểu nàng hơn đệ.”

Ân Tranh đứng lên, vỗ vỗ vai Ân Đoạt rồi đi ra ngoài.

Ân Đoạt đứng ở chỗ cũ suy nghĩ cả nửa ngày, lông mày dựng lên, phiền não lắc lắc đầu, “Người đọc sách nói chuyện đều làm người ra nghe không hiểu như vậy cả sao?”

Hắn dứt khoát không nghĩ nữa, ra cửa đi tìm Thẩm Hưu uống rượu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.