Ân Mịch Đường ngồi bên cạnh Đại thái thái, ôm bát từng ngụm lớn ăn cháo. Đưa muỗng cháo thơm mềm vào miệng, nàng nhìn tổ mẫu bên cạnh hỏi: “Tổ mẫu, có phải tối qua Đường Đường không ở cùng người nên người sợ hãi mà mơ thấy ác mộng hay không?”
Đại thái thái không ngờ Ân Mịch Đường lại nhắc đến giấc mộng tối qua, tay nắm chặt cái muỗng run rẩy một cái. Bà đặt muỗng xuống, nói: “Đường Đường, sáng nay tổ mẫu đẩy con một cái phải không? Có bị ngã đau hay không?”
Mông nhỏ của Ân Mịch Đường đúng là có chút đau, sau khi nàng trở về tiểu viện của mình còn gắng quay qua nhìn một cái, xanh một mảng lớn luôn. Nhưng mà nàng không muốn nói với tổ mẫu làm người lo lắng, nàng lắc lắc đầu, “Không đau, một chút cũng không đau. Sáng nay con gọi tổ mẫu thật lâu, tổ mẫu đều không dậy. Tổ mẫu, tối nay Đường Đường ngủ cùng người nhé.”
Đại thái thái có chút hoảng hốt, sáng nay người gọi bà rốt cuộc là người trong mộng hay là Ân Mịch Đường đây?
“Tổ mẫu?”
Đại thái thái giật mình tỉnh táo lại.
“Hôm nay tổ mẫu ngốc ngốc ấy.” Ân Mịch Đường nói.
Đại thái thái cười cười, múc cho Ân Mịch Đường một bát canh hạt sen, nói: “Đường Đường cũng đã năm tuổi rồi, nên tự mình ngủ thôi. Tổ mẫu không cần con ngủ cùng đâu.”
Đại thái thái là lo lắng mấy ngày này sẽ còn mơ thấy ác mộng, sẽ dọa đến Ân Mịch Đường.
Nha hoàn trong viện tiến vào bẩm báo Ngũ nãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3389409/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.