Ân Mịch Đường ngẩng đầu nhìn chuông vàng khắc rồng nhàn nhã lắc lư không ngừng, lắc lắc đầu: “Lấy một cái xuống thì không đẹp nữa, chúng ta đi thôi!”
Nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thích Vô Biệt, trong lòng nàng vội lắm, vội đi mã trường ôm ôm ngựa nhỏ đó. Trên đường, nàng nghiêng đầu nhìn Thích Vô Biệt hỏi: “Hoàng thượng, muội có thể ôm ôm ngựa nhỏ không?”
“Có thể.”
“Muội còn muốn ngồi nữa.”
“Có thể.”
“Thật sao?” ngọn lửa trong mắt Ân Mịch Đường từ từ tối xuống, “Nhưng mà tiên sinh nói chỉ có nam hài tử mới có thể học cưỡi ngựa, tiên sinh dạy cưỡi ngựa sẽ không dạy muội.”
Thích Vô Biệt trầm mặc một lát, mới hỏi: “Muốn học cưỡi ngựa à?”
“Ừ Ừ!”
Ân Mịch Đường hình như nghĩ đến cái gì đó, bắt lấy tay áo Thích Vô Biệt giật giật, “Hoàng thượng, muội cầu xin huynh liền có thể học được phải không? Huynh là Hoàng thượng mà, huynh nói được là được!”
Thích Vô Biệt cười hỏi: “Cầu xin thế nào?”
Ân Mịch Đường cau mày nghĩ một hồi mới dùng hai tay ôm lấy cánh tay của Thích Vô Biệt, mặt nhỏ cũng dán lên vai hắn dụi dụi, mềm giọng khẩn cầu: “Hoàng thượng là tốt nhất, Đường Đường cầu xin huynh đó. Muội muốn học cưỡi ngựa, giá giá giá! Cầu xin mà …. Cầu xin đó ….”
Thanh âm nhẹ nhàng mềm mại ngọt nị.
Thích Vô Biệt cười to, hắn đã nhìn thấy bộ dạng này của nàng khi cầu mẫu thân nàng mua kẹo cho. Thấy Thích Vô Biệt cười rồi, trong lòng Ân Mịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3389395/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.