Tất cả mọi người trên mã trường đều cả kinh, thị vệ lập tức kéo con ngựa đi, nếu không phải trong mã trường có nhiều trẻ con thì chắc chắn đã một đao chém chết rồi.
Ân Mịch Đường nhân lúc thị vệ bảo vệ nàng đang đứng hình liền tránh thoát khỏi tay thị vệ, chạy đến chỗ Thích Vô Biệt. Nàng quỳ xuống bên cạnh Thích Vô Biệt, muốn nhìn tay hắn.
“Hoàng thượng, có đau không?” Ân Mịch Đường chớp mắt liền khóc huhu.
Nàng mở to mắt nhìn Thích Vô Biệt, Thích Vô Biệt chăm chăm nhìn hai hàng lệ chảy trên mặt nàng, bỗng nhiên thấy đau lòng, vội nói: “Không đau, không đau chút nào.”
Không đau là không thể nào, nhưng mà bởi vì những gì đã trải qua ở kiếp trước nên Thích Vô Biệt có sức chịu đau rất lớn.
“Thật không?” Ân Mịch Đường lại hé miệng, nước mắt lại từ trong vành mắt lũ lượt chảy ra, “Đều trách muội …”
“Không trách muội, thật đó.” Thích Vô Biệt vội dùng tay phải lau nước mắt cho nàng, “Trách con ngựa không nghe lời, trách áo khoác quá lớn.”
“Hư!” Ân Mịch Đường tức giận dùng sức đánh lên chiếc áo khoác, áo khoác rơi trên mặt đất, tay nhỏ của nàng đánh phải đất cát cứng ngắc, không cẩn thận chạm đến vết thương trong lòng bàn tay lúc nãy ngã xuống bị cắt vào, đau đến mày xoắn lại.
Thích Vô Biệt vội nắm cổ tay nàng để cho lòng bàn tay nàng hướng lên trên. Trong lòng bàn tay nho nhỏ bị xước một chút, có một ít máu thấm ra, còn có đất bùn thật bẩn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3389396/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.