Thợ gõ: Dờ
Dạo này Văn Địch cứ như một quả bóng bị thổi căng đến cực hạn. Xét duyệt ngân sách, bảo vệ luận văn và soạn giáo án cùng dồn lại khiến cậu lo âu căng thẳng, ăn ngủ không yên, chỉ cần ai đó khẽ chọc vào là nổ tung.
Cho dù "ai đó" chính là người chồng đang làm việc nhà của cậu.
"Tại sao anh phải giặt quần áo vào lúc này?" Văn Địch nhìn Biên Thành với đôi mắt trống rỗng: "Có cần thiết phải giặt ngay sau một lần mặc không?"
Cái tay đang cầm nước giặt của Biên Thành khựng lại giữa không trung.
"Tại sao anh phải bật máy quét nhà?" Văn Địch lại chất vấn, "Sàn nhà đã sạch lắm rồi đấy."
Sinh vật hình tròn đụng vào chân Biên Thành, anh cúi xuống tắt nó đi.
Vốn tưởng ấy đã là đỉnh điểm rồi, một lát sau, Văn Địch lại quay đầu ra lườm anh.
"Sao thế?"
"Tiếng thở của anh ồn ào quá."
Biên Thành im lặng một lúc rồi lại gần, ôm lấy cái trán đang mọc mụn vì áp lực của cậu rồi ấn vào trong lòng mình. Lúc này Văn Địch không chê tiếng tim đập ồn ào nữa, run rẩy đưa tay lên ôm chặt lấy cái gối ôm hình người không chịu buông.
"Mấy năm đầu sẽ vất vả một chút." Biên Thành xoa gáy cậu.
Văn Địch thở một hơi dài thườn thượt, toàn thân cậu bắt đầu xẹp xuống. Năm ngoái cậu đã vào đại học Ngôn Ngữ Bắc Kinh, vinh dự trở thành một trong những giảng viên trẻ tuổi. Tuy đại học Ngôn ngữ không phải trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hoc-tien-si-se-het-doc-than/3498752/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.