"For goodness, growing to a pleurisy, Dies in his own too-much." - Hamlet (Act 4, Scene 7)
---------
Thợ gõ: Dờ
Kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của nghiên cứu sinh tiến sĩ không giống sinh viên đại học, chủ yếu phụ thuộc vào giáo viên hướng dẫn. Một tuần nghỉ lễ toàn quốc đã qua, Văn Địch hưởng ứng lời triệu tập của sếp - diễn đàn quốc tế về Shakespeare sắp được tổ chức, mau về đây tiếp tục làm công.
Văn Địch thu thập hành lý chuẩn bị khởi hành lên thủ đô. Không biết vì sao, mỗi lần về nhà đón năm mới là hành lý lại nhiều hơn lúc đi những hai lần. Toàn là những thứ đồ linh tinh - kẹo vừng, long nhãn, kẹo râu rồng,.. Mặc dù Văn Địch đã nhấn mạnh bao nhiêu lần "bây giờ mua hết trên mạng được" nhưng người nhà vẫn nhét đầy rương hành lý của cậu. Vẫn chưa hết, bà nội thậm chí còn nhét đầy cải thìa với cải bó xôi vào bao tải cho cậu mang đi.
Văn Địch sợ hãi: "Cháu về trường học chứ có ra chợ bán rau đâu."
"Cứ cầm lấy, vừa mới hái về đấy." Bà nội nói: "Rau ở Bắc Kinh đắt lắm! 5 đồng mới mua được nửa cân, sao mà thế được!"
"Bình thường cháu toàn ăn cơm ở nhà ăn trường học!"
"Rau ở đó ăn không ngon!" Bà nội nghiêm túc nói: "Rau ở nhà ngọt lắm! Bây giờ cháu ra ngoài ở rồi thì buổi tối cứ lấy ít rau mà xào nấu, bỏ thêm tý muối vào là được!"
"Nhiều như thế này ăn đến khi nào mới hết được! Rau sẽ héo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hoc-tien-si-se-het-doc-than/3494478/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.