Thợ gõ: Dờ
Phía Nam Trường Giang, mùa đông nhiệt độ xuống dưới 0 là mọi người đều mặc áo phao, quần bông, đeo khăn choàng. Vị giáo sư mặc âu phục quanh năm cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, mặc dù đang mặc quần áo bông rất dày, Biên Thành vẫn khác biệt hoàn toàn với những người trong huyện. Văn Địch tạm thời thừa nhận, trên thế giới này có một thứ gọi là khí chất.
Chỉ cần anh không nói chuyện.
"Tào phớ với bánh quẩy." Văn Địch đưa túi ni lông cho anh.
Biên Thành cầm lấy, hỏi: "Nhà em mở cửa đến mấy giờ? Xong việc đến chỗ tôi đi."
Văn Địch quay đầu nhìn bố mẹ đang bận bịu trong bếp, trừng mắt nhìn Biên Thành: "Anh điên rồi à?"
Cứ nghĩ tới chuyện cậu đang đứng đối mặt với người chồng hợp pháp ngay trước quán nhà mình, Văn Địch cảm thấy mồ hôi đầm đìa sau lưng.
"Tôi ở khách sạn Y Lâm bên cạnh," Biên Thành nói: "Số phòng là 306."
Câu nói này thật là dễ làm người ta hiểu lầm, Văn Địch giật bắn cả mình: "Liên quan gì đến tôi?"
"Đã nói rồi mà," Biên Thành nói: "Tôi muốn tặng quà năm mới cho em."
Tên này định làm gì vậy?!
Vị khách đặc biệt này đứng đây quá lâu, mẹ của Văn Địch ngó đầu ra từ phía sau lồng hấp bánh.
Văn Địch run lẩy bẩy, phẩy tay đuổi người nhanh đến mức cái tay trở nên mơ hồ: "Mau mau mau, lát nữa bố mẹ tôi đi ra bây giờ."
"Em có đến không?"
"Có có có," Văn Địch nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hoc-tien-si-se-het-doc-than/3494477/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.