Chu Thương đã đặt chỗ xong, len lén nhắc: “Mục tổng, tôi nhớ sáng nay ngài có nói tối sẽ về nhà ăn cơm.”
Mục Cửu Tiêu hờ hững:
“Ăn ở đâu chẳng giống nhau.”
“Có cần tôi nhắn cho phu nhân một tiếng không?”
“Không cần.”
Đột ngột thất hẹn với cô ấy đâu phải lần đầu.
Hà tất phải báo trước.
…
Bữa cơm diễn ra, Tông Chân Chân khẽ nhắc đến những kỷ niệm tuổi thơ.
Đó là đoạn ký ức chỉ thuộc về hai người họ, không hề dính dáng gì đến Lâm Tích.
Nhưng Mục Cửu Tiêu chẳng mấy hứng thú, chỉ thỉnh thoảng gắp một đũa thức ăn, ậm ừ vài tiếng lấy lệ.
Tông Chân Chân khẽ c.ắ.n môi, giả vờ vô tình hỏi:
“Cửu Tiêu, dạo này anh và Lâm Tích… vẫn ổn chứ?”
Anh nhìn thấu tâm tư ấy, thản nhiên đáp:
“Em cũng nên lo cho tương lai của mình đi.”
Cô cố ý hiểu sai, cười ngọt ngào:
“Em vẫn đang lo đây chứ, nỗ lực cho sự nghiệp từng chút một. Rồi sẽ có ngày em theo kịp anh, trở thành người trợ thủ đắc lực nhất của anh.”
Khóe môi anh thoáng cong, lạnh lùng buông một câu:
“Việc đó, Chu Thương chắc không đồng ý.”
Không khí quanh bàn bỗng chùng xuống.
Đúng lúc này, điện thoại Mục Cửu Tiêu vang ting.
Tin nhắn từ Lâm Tích.
【 Xin lỗi, vừa rồi tôi quá đường đột, có lẽ đã khiến anh sợ. 】
Mục Cửu Tiêu nheo mắt.
Ý cô là… không dám hẹn nữa? Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai tới:
【 Nếu tiện, mong anh đi kiểm tra sức khỏe tổng quát một lần. Tôi cũng sẽ đi. 】
Khóe môi anh khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-anh/5035816/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.