Người giúp việc: “…”
“Phu nhân, tôi… tôi không có ý đó.”
Lâm Tích vỗ nhẹ vai bà, mỉm cười:
“Cảm ơn chị. Vốn dĩ tôi còn có chút do dự, nhưng nghe chị nói xong, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.”
Bà hơi run, linh cảm chẳng lành:
“Phu nhân… do dự điều gì cơ?”
“Do dự… có nên tìm vài người đàn ông để cùng ngủ không.”
“…”
Người giúp việc cảm thấy trời sập xuống:
“Phu nhân! Chuyện ngoại tình trong hôn nhân… tuyệt đối không nên a.”
Lâm Tích ra vẻ hồn nhiên:
“Vậy hành vi của Mục Cửu Tiêu thì tính là gì? Chẳng lẽ vì anh ta có thêm… một thứ, nên được đặc cách sao?”
“…”
Khuôn mặt người giúp việc đỏ xanh lẫn lộn.
Không ngờ người vợ vốn dịu dàng, giờ mở miệng lại sắc bén chua cay đến thế.
Lâm Tích gói ghém một ít thịt không xương, định mang đi.
Người giúp việc vội vàng đuổi theo:
“Phu nhân, cô định đi đâu vậy?”
“Bỏ thì phí, mang cho mấy con mèo ch.ó hoang ăn.”
Cửa vừa mở, gió đêm thổi ùa vào, lạnh buốt chạm vào làn da, khẽ khuấy động cõi lòng giá băng của cô.
Lại một mùa thu nữa trôi qua.
Người giúp việc vội khoác thêm áo cho cô:
“Trời trở lạnh rồi, phu nhân nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Cảm ơn.” Lâm Tích khẽ đáp.
Người giúp việc vẫn không yên tâm:
“Còn về thiếu gia, phu nhân, cô cũng nên…”
Lâm Tích cắt ngang:
“Yên tâm đi. Tôi biết mình là ai, không tiền, không thế lực. Việc duy nhất tôi có thể làm, là tặng anh ta thêm vài cái sừng cho… ấm người.”
“…”
…
Trong khu biệt thự,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-anh/5035817/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.