Lâm Tích bước vào phòng khách, rất nhanh đã biết rõ nguyên do.
Thì ra, sau khi hay tin con gái sắp thật sự ly hôn, mẹ Lâm đã tự ý mua quà cáp đắt đỏ, tìm đến Mục lão gia để nhờ giúp đỡ. Dù sao năm xưa Lâm Tích từng có ân với ông.
Nào ngờ lại chạm mặt Mục Khuynh Bạch ở nhà. Cô ta không chỉ ngăn cản, không cho gặp lão gia tử, mà còn ép bà đứng ngoài nắng mấy tiếng đồng hồ.
Mẹ Lâm nước mắt ròng rã, nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái:
“Tích Tích, mẹ biết mẹ khiến con mất mặt, nhưng mẹ làm vậy không vì ai khác, chỉ vì con thôi. Con yêu Cửu Tiêu như thế, mẹ sao nỡ nhìn con đau lòng? Mẹ muốn cho con thêm cơ hội cuối cùng.”
Lâm Tích nghe xong, trong lòng vừa chua xót vừa mỉa mai, nhưng ngoài mặt lại chẳng nặn nổi nụ cười.
Vì cô sao? Không… tất cả chỉ vì vinh hoa phú quý của Mục gia mà thôi.
Cô không muốn dây dưa thêm, liền đỡ mẹ đứng lên:
“Đi thôi. Sau này mẹ đừng đến đây nữa.”
Đúng lúc này, cửa bật mở. Mục Khuynh Bạch thản nhiên bước vào, hừ lạnh:
“Đi cái gì mà đi? Cứ tiếp tục mà diễn đi chứ! Ba tôi hiền lành mềm lòng, dễ bị mấy trò ‘khổ nhục kế’ này lừa lắm. Hai mẹ con cô cứ cùng nhau khóc lóc, biết đâu lại thuyết phục được ông, để anh tôi thương hại cho cô tiếp tục làm máy hút m.á.u của nhà tôi vài bữa.”
Sắc mặt Lâm Tích thoáng trầm xuống.
Ba năm làm vợ trên danh nghĩa, cô chưa từng lấy của Mục gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-anh/5035805/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.