Trong lòng Mục Khuynh Bạch chợt dấy lên chút hoang mang, vội tìm cớ lấp liếm:
“Khắp nơi đều đang truyền cả, ai mà chẳng biết anh ghét cô ta… Anh, chẳng lẽ anh không biết sao? Lúc anh đi công tác, cô ta còn lén lút dây dưa với lão già bên Vương thị, hai người vào khách sạn qua đêm đó.”
Mục Cửu Tiêu chẳng mấy biểu cảm, giọng nhạt nhẽo:
“Chuyện này… em đừng xen vào.”
“Anh! Cô ta đã đội cho anh cái mũ xanh rồi đấy!”
“Em đứng cạnh giường tận mắt nhìn thấy à?”
“……”
Khẩu khí lạnh lẽo ấy, dẫu Mục Khuynh Bạch có được nuông chiều đến mấy cũng không dám càn quấy thêm. Cô ta sợ lỡ lời sẽ phạm sai.
Cô ta không nhịn được, bĩu môi lẩm bẩm:
“Thật chẳng hiểu anh nhịn cái gì. Loại phụ nữ đó, vậy mà anh cũng sống cùng suốt ba năm. Nếu là chị Đồng thì đã ấm ức c.h.ế.t rồi! Anh, bao giờ anh mới ly hôn với người đàn bà kia, để cưới chị Đồng về mới xứng làm chị dâu của em chứ!”
“Đủ rồi.” Giọng Mục Cửu Tiêu thản nhiên, song áp lực vô hình lập tức phủ xuống:
“Để lái xe đưa em về, đừng ở đây vướng víu nữa.”
Mục Khuynh Bạch níu lấy tay anh, chu môi làm nũng:
“Anh, sao hôm nay anh gắt gỏng thế. Lâm Tích không ở bên, hay để chị Đồng đến chăm sóc anh đi?”
Mục Cửu Tiêu chỉ liếc cô ta cảnh cáo, chẳng buồn đáp lại.
Mục Khuynh Bạch hừ nhẹ, đành quay người rời đi.
Vừa ra đến cửa, cô ta liền nghe thấy giọng anh vang lên sau lưng:
“Chu Thương, vào đây.”
Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-anh/5035804/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.