Một ngày của Lâm Tích, phần lớn đều trôi qua ở bệnh viện.
Cô có một người em trai song sinh, từ khi sinh ra đã mang chứng bệnh bẩm sinh. Nay đã hai mươi bốn tuổi, nhưng trí tuệ vẫn dừng lại ở đứa trẻ năm tuổi.
Trước mười tám tuổi, Lâm Tích từng có một mái nhà ấm áp hạnh phúc. Nhưng biến cố ập đến: cha cô vướng họa vào tù, mẹ cô chịu cú sốc tinh thần nặng nề mà suy sụp, công ty gia đình cũng sụp đổ, bệnh tình của em trai lại càng trở nên trầm trọng do chậm trễ chữa trị.
Tất cả gánh nặng, chỉ trong chớp mắt, đều đặt lên vai cô.
Những năm tháng đó, cô gần như không ngẩng nổi đầu, lưng cũng chẳng thể duỗi thẳng. Trong bóng tối cùng cực ấy, cô từng gặp được “cứu rỗi của đời mình”, nhưng rồi lại mất anh…
Nghĩ đến ký ức chôn sâu ấy, đôi mắt Lâm Tích bất giác ươn ướt.
Mẹ cô làm việc trong bệnh viện, tiện chăm sóc em trai Lâm Tự Nam. Trước khi trời tối, bà đến tìm con gái, dịu giọng khuyên:
“Giờ này chắc Cửu Tiêu cũng sắp tan làm rồi, con mau về đi, đừng để nó nghĩ nhiều.”
Lâm Tích nhẹ nhàng thú nhận:
“Không sao đâu mẹ. Con định… ly hôn với anh ấy rồi.”
Thân hình mẹ cô chấn động.
Bà dè dặt hỏi:
“Là Cửu Tiêu đề nghị sao?”
“Là con.”
Lâm Tích vốn định giải thích, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị mẹ nôn nóng ngắt lời:
“Cửu Tiêu không để ý, con lại cần gì phải nói ly hôn? Mục gia làm ăn lớn, con người tự nhiên có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-anh/5035803/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.