Ánh mắt Mục Cửu Tiêu trong khoảnh khắc chợt trầm xuống đáy.
Đêm hôm ấy, anh ra mặt ứng phó kịp thời, Lâm Tích tuy không bị tổn thất gì, nhưng điều khiến anh bất ngờ chính là — người đứng sau sắp đặt mọi chuyện lại là Mục Khuynh Bạch.
Cô ta vốn tính khí kiêu căng nhưng nhát gan, thường ngày chỉ quen gây chuyện vặt, ai ngờ lại dám làm ra loại thủ đoạn này.
Mục Khuynh Bạch hoảng loạn, nhưng vì sĩ diện nên vẫn cố cãi vặt:
“Tôi thông đồng cái gì chứ! Buổi tiệc đó rõ ràng là cô tự nguyện đến, rượu cũng là tự cô uống! Rõ ràng anh tôi không cần cô, cô mới khát đàn ông, lén lút vụng trộm, giờ lại vu oan cho tôi!”
Lâm Tích bật cười lạnh, giọng chua chát:
“Đã nói là vu oan, vậy thì báo cảnh sát điều tra đi, để pháp luật trả lại trong sạch cho cô, thế nào?”
Câu hỏi ấy ném thẳng vào mặt Mục Khuynh Bạch.
Cô ta lập tức nghẹn lời. Báo cảnh sát? Cô nào dám.
Dù kết quả thế nào thì Lâm Tích vẫn là vợ hợp pháp của Mục Cửu Tiêu, một khi chuyện ầm ĩ ra ngoài, người mất mặt trước tiên chính là Mục gia.
Hoảng hốt, ánh mắt cầu cứu liền hướng về phía Mục Cửu Tiêu.
Đôi mắt anh phủ kín băng giá, giọng điệu không dung tình:
“Trước hết đi bệnh viện xử lý mặt đi.”
Dù Mục Khuynh Bạch có lỗi trước, nhưng với anh, một cái tát đã là quá đủ, không cần vì Lâm Tích mà làm lớn chuyện.
Xem như huề.
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Tích nghe ra sự thiên vị ẩn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-anh/5035806/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.