Trong căn phòng đó là tiếng cười vui vẻ của hắn và Minh Thư,nó gắng gượng cười bước vào bên trong
-Anh tỉnh rồi à,em mang đồ ăn đến cho anh
Thư thấy nó bước vào bất ngờ,cô cũng không biết nên làm sao nữa,cô cũng không biết nên làm gì lúc này
-Hai người ngồi nói chuyện đi em ra ngoài chút
-Thôi em ngồi đây đi chị có chuyện phải về trước đây
Hắn nghe hai người bọn họ nói mà không biết phải làm gì chả nhẽ bảo cả hai về kêu Thiên Bảo đến,vừa nghĩ xong cánh cửa mở ra
-Không ngờ mày khỏe nhanh thật đấy
" Chắc đốt giấy vệ sinh hắn cũng lên mất " hắn ngồi nhìn Thiên Bảo không chớp mắt
-Nè mày đừng có thấy tao đẹp trai quá mà nhìn như thế có được không?
Hắn vẫy tay cho qua
-Mày đừng có ảo tưởng quá được không?
-Thôi được rồi nể tình mày là người bệnh nên tao sẽ tha cho mày
-Chúng mày vui vẻ thế mà không rủ tao,có lẽ mày sắp được xuất viện rồi
-Tao muốn ở đây cơ,không muốn về ở đây có người chăm sóc
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn sang chỗ nó nhưng nó quay mặt đi chỗ khác
-Mày bớt nói nhảm đi
-Thành Long! -Nó nhẹ nhàng gọi anh,lâu lắm rồi anh mới được nghe nó gọi như vậy -Chúng ta về nhà có được không?
Câu nói của nó làm mọi người trong phòng điêu đứng,những nụ cười vụt tắt,hắn không hiểu sao nó lại quyết định như thế,Long không hiểu nó đang làm cái gì nữa,Thư thì đứng ngây người ra,còn mỗi mình Thiên Bảo,anh không muốn tình hình căng thẳng nên đã lên tiếng
-Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-de-y-den-chong-chua-cuoi-cua-em/574834/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.