Một tuần hắn cuối cùng đã dậy ngày nào cũng vậy nó ở bên cạnh hắn từ sáng đến tối không rời hắn nửa bước,người đầu tiên hắn nhìn thấy khi tỉnh lại là nó,hắn chỉ mỉm cười nhưng là nụ cười đau xót
-Anh tỉnh rồi à? -Nó ngạc nhiên khi mà hắn mở mắt ra -Để em đi gọi bác sĩ
Nó đang định bước đi thì hắn kéo lại
-Anh không sao,đừng đi có được không?
Nó lùi lại tiến gần đến giường hắn
-Được rồi anh nghỉ ngơi đi
Long cũng vừa đến đang định bước vào thì thấy hắn tỉnh lại và nhìn thấy hành động vừa rồi của hai người anh chỉ cười và bước vào bên trong
-Tỉnh rồi sao tao tưởng mày chết rồi chứ
Vâng đây là câu đầu tiên của một người bình thường nói với người vừa bị bệnh tỉnh lại đúng là biết an ủi người ta quá mà
-Tao chưa chết,có chết tao cũng phải lôi mày theo
-Thế à,thế tao chờ nhé
Nó đứng đấy mà cứ như người thừa vậy,nó cũng không muốn ở giữa hai người nên đi ra ngoài cũng là lúc Jin bước vào
-Anh tỉnh rồi sao?
-Ừ em,mà sao tao không thấy Thiên Bảo đâu? -Hắn nhìn xung quanh không thấy " tình nhân " của mình đâu
-Này sao mới tỉnh dậy mày đã tìm Thiên Bảo thế? Chúng mày có phải có...
-Mày im đi,mày nghĩ ai cũng như mày ấy
-Thực ra em không biết chuyện này có nên nói cho hai người biết không nữa
-Có chuyện gì vậy? -Long nhẹ nhàng quay sang Jin hỏi
-Từ bao giờ em giấu anh mọi chuyện vậy? -Hắn vẫn giọng lạnh lùng đó nói với Jin
-Thực ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-de-y-den-chong-chua-cuoi-cua-em/574833/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.