Trịnh Bình mở mắt rathấy mình đang nằm trên một bãi cỏ xanh mướt, nắng xuyên thẳng xuống làm đôi mắt có phần khó chịu, hắn cảm giác thật mông lung, đầu óc khôngtỉnh táo cho lắm. Bên tai có tiếng cười khanh khách, một bóng dáng bénhỏ tay cầm que thổi bong bóng che đi ánh mặt trời trên đỉnh đầu hắn, lộ ra khuôn mặt be bé xinh xinh quen thuộc. Nhìn xoáy vào đôi mắt ngây thơ trong sáng ấy, trong lúc Trịnh Bình đang tự hỏi rút cuộc bản thân đãnhìn thấy đôi mắt này ở đâu, cô bé đã quay người chạy vụt đi mất. Hốthoảng bật người dậy, hắn không thể tự điều khiển được tay chân nữa, vộivàng chạy theo tìm kiếm bóng dáng biến mất nhanh một cách khó hiểu đấy.Trịnh Bình đánh liều lần theo dấu vết những bong bóng xà phòng còn đangbay rải rác trong không trung.
Chạy, chạy miết.
TrịnhBình dừng trước một tòa kiến trúc cổ tựa như Nhà hát Lớn, hắn chống đầugối thở dốc, không hiểu sao hắn cảm thấy tay chân mình có chút khônglinh hoạt như mọi khi. Xung quanh không một bóng người qua lại, TrịnhBình hít thở điều khí, chầm chậm bước qua cổng sắt có phần hoen rỉ, dẫmlên mỗi bậc thang kéo dài đến cửa chính khép hờ. Bàn tay hắn đặt trêncánh cửa lớn, tự nhiên lại có chút do dự, nhưng rồi cuối cùng vẫn dùngchút sức đẩy ra. Cửa mở ra tựa như công tắc bật chiếc máy hát cũ kỹ vang lên tiếng đàn nhè nhẹ, Trịnh Bình như bị thôi miên mất rồi, hai mắt dán chặt vào bóng dáng nhỏ bé đang ngồi trước cây đàn dương cầm màu trắngđặt trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-danh-thuc-em-dont-wake-me-up/3029737/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.