Bác Triều tránh đi để hai người trẻ tuổi mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, bầu không khí bỗng chốcđang từ khiên cưỡng chuyển sang hết sức gượng gạo. Một người luôn sốngkhép kín trong thế giới riêng, còn một người đã quen với được đối xửnhiệt tình chủ động.
Một vài phút trôi qua trong yên lặng, rút cuộc Tiêu Ngọc cũng ậm ờ lên tiếng trước:
“Chúng ta có phải nên bắt đầu rồi không?”
Lam Lâm hơi nhướn mày “ừm” một tiếng khe khẽ, rồi cúi xuống lật vài tờ giấy trong tay. Cậu âm thầm đánh giá cô gái nhỏ trước mắt này, xem ra tốc độ hồi phục khá tốt đấy chứ, cô bị người ta đánh cho thảm như vậy mà vẫntự tin đứng đây giằng co với cậu được. Tố chất tâm lý cũng không tồi,Tiêu Ngọc là một trong số ít người không bị sự lạnh nhạt của Lam Lâm làm cho chùn bước, tiêu biểu nhất phải kể đến kẻ họ Trịnh tên Bình. Ai biết giờ này tên đó đang lưu lạc nơi nào rồi, nói biến mất là không chần chừ biến mất luôn.
Lam Lâm xét cho cùng, bản chất là một con ngườikiêu ngạo. Cậu kiêu ngạo cũng không có gì sai, tài năng của cậu xứngđáng được người người ca tụng nếu cậu nguyện ý phô bày. Đây không phảilà lần đầu tiên có người đánh giá cao khả năng âm nhạc của cậu, đã từrất lâu rồi, ánh đèn trên bục cao sân khấu chỉ dành cho riêng mình LamLâm. Nhưng mọi chuyện đã bị bỏ lại phía sau, kí ức ngày xưa đã phủ lớpbụi dầy, cậu cũng không nguyện ý lau chùi lưu giữ. Dù vậy, quá khứ vẫnlà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-danh-thuc-em-dont-wake-me-up/3029738/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.