“Đi thôi! 9h30 tổchức văn nghệ chào mừng Giải phóng thủ đô 10/10, anh em mình không được ở Thủ đô đón ngày trọng đại thì cũng phải hưởng ké ít hương hoa ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này chứ!”
Bật tách lên như con tôm phải bỏng, mặcmũi hồng hào hưng phấn, Trịnh Bình đếu quan tâm xem kẻ kia có đồng ý hay không mà chỉ làm theo ý mình, tóm tay áo nửa cưỡng bức nửa uy hiếp lôiđi. Mồm bai bải khoa trương khoe mẽ rằng sớm có mấy cô sinh viên Họcviện Âm Nhạc nổi tiếng đến nơi này làm điêu đứng bao trái “trym” ngườilính. Không trách được, vốn toàn những thằng đàn ông tuổi vừa trưởngthành, khí chất dương cương, nay bị “giam cầm” nơi “rừng sâu, nước độc”, ngay cả bông hoa mọc lên chốn này cũng là bông hoa già cỗi, “cứng”không nhai nổi. Bóng dáng của người đẹp giờ chỉ còn ở trong mơ. Càng nói càng hoài niệm cái sự xô bố phố xá người đi như mắc cửi ở đất thủ đô,tối tối đêm đêm, các chị các em đủ mọi lứa tuổi chân dài váy ngắn lắclắc lư lư trên phố đi bộ vui chơi quên trời. Ngày ấy sao sống trong hạnh phúc mà không biết đường tận hưởng, bây giờ bị “đày” tít ra đây có muốn hít trộm lấy hương thơm trên tóc các nàng thì đã xa rồi mộng ơi. Hếtxuýt xoa vẻ đẹp phơi phới của các nàng mới đến, lại hoài niệm cái “ngàyxưa” mới có cách đây 3 tháng, Trịnh Bình không ngừng chỉ trích sự thờ ơcủa kẻ quen sống trong nhung lụa không hiểu nỗi khổ tâm của anh em chiến sĩ, đang bày ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-danh-thuc-em-dont-wake-me-up/3029725/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.