Cô chả nói gì nhưng cũng ngồi xuống rồi cuối mặt xuống bàn mà ăn. Trái đậu đỏ rất ngon nhưng cô ăn thế nào cũng thấy khó chịu bởi vì ánh mắt nồng cháy của Cảnh Sâm đang nhìn chằm chằm cô. Cô ngước lên trừng mắt với anh, cô hỏi:" Anh không định ăn sao?"
"Anh không đói!" Vừa cười anh vừa nói với cô. Cô cũng chả quan tâm nhiều chỉ anh cho thật mau rồi ngồi dậy, cô ngồi dậy anh cũng ngồi dậy, cô đi lên phòng khách anh cũng đi theo, Mỹ Lam thấy thế khó chịu hỏi:" Anh không định đi làm à?"
"Có chứ!" Anh nhìn đồng hồ trên tay mình rồi lại nói với cô:" Vẫn còn khá sớm! Anh là chủ tịch tới trễ cũng chả bị trừ lương!" Anh nói xong thì dường như thấy rất tự hào cứ như vì lời nói của anh.
Cô cũng chả quan tâm ngồi xuống sô fa ăn trái cây, Cảnh Sâm cũng cứ thế ngồi theo, hai người cứ im lặng mà xem phim. Cảnh Sâm dường như nhớ ra cái gì đó, anh lấy điện thoại từ trong túi của mình ra, lướt lướt một hồi cái gì đó, rồi đưa đến trước mặt cô, anh hỏi:"Đẹp chứ! Em thích không?"
Mỹ Lam nhìn tấm ảnh trong điện thoại, đó là một tinh thể đá quý màu xanh lục đẹp thật nha, cô tự cảm thán trong lòng. Nhưng vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt hỏi:"Đây là cái gì!"
" Đây là Jeremejevite. Vốn là một khoáng chất borat nhôm, là một loại đá quý hiếm và ít người biết đến, không màu hoặc có màu xanh da trời hoặc vàng nhạt, chủ yếu xuất hiện ở Siberia, Đức, Namibia, núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722144/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.