Mỹ Lam mệt mỏi vì không muốn dì Phương bị Phương Chi làm khó, cô nhẹ nhàng nói với dì Phương:" Dì đừng lo, con đi mua chút thịt sẵn tiện cũng có vài thứ con muốn mua. Siêu thị cũng không xa lắm nên dì đừng lo."
Dì Phương ấp úng muốn nói gì, nhưng Mỹ Lam đã đi rồi.
Vì cô muốn hít thở bầu không khí này một chút nên cô chọn đi bộ.
Mỹ Lam mãi vẫn đi trên đường mà cô không biết có một điều nguy đang ở sau lưng cô.
Đến lúc cô đi đến một con đường vắng, bỗng nhiên có người đằng sau lưng hướng tới cô chiếc khăn tẩm thuốc mê vào miệng cô.
Dù cô cố gắng quại nhưng không thoát được.
Dì Phương thấy lâu quá mà Mỹ Lam chưa về.
Dì Phương lo lắng gọi điện ngay cho Cảnh Sâm. cho một hồi lâu mới có người bắt máy, Cảnh Sâm khó chịu nói:" Có chuyện gì không?"
"À thưa cậu chủ.... Mỹ Lam con bé, con bé nó đi lâu quá rồi mà chưa về. Không biết con bé có tới chỗ cậu không?" Dì Phương lo lắng hỏi.
"Cô ta đi đâu làm sao tôi biết!" Nói xong Cảnh Sâm lập tức cúp máy.
Dì Phương lo lắng không thôi quyết định gọi cho Mộc Nhi.
Cảnh Sâm duyệt một vài văn kiện trên tay, cảm thấy khó chịu. Quăng đống văn kiện xuống đất. Rút một điếu thuốc, vị đắng của thuốc làn anh tê tái, nhưng anh cảm thấy điều gì đó trống vắng.
Anh cầm chiếc điện thoại trên tay, do dự một lát, rồi bấm máy gọi.
Không lâu sai đầu dây bên kia cũng bắt máy.
Anh lập tức nói:"Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722090/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.