Một lâu sau anh tới.
Anh không chỉ đi một mình, mà còn có Trần Luân. Nhưng hắn ta không suy nghĩ nhiều vì Cảnh Sâm đi có hai người sẽ không đánh lại đàn em của hắn.
Hắn ngồi trên ghế rung đùi vui vẻ:"Ôi! Ngài Sâm đã đến."
Cảnh Sâm ung dung ngồi trên ghế anh lạnh lùng nói:"người đâu!"
Hắn ta kinh bỉ, mới tới mà chỉ biết tìm gái có hơn thua gì hẳn đâu. Vậy mà dám lên mặt dạy hắn.
Hắn biết mình lắm chắc phần thắng nên hắn vẫn ung dung kéo dài thời gian làm cho Cảnh Sâm mất kiên nhẫn.
Hắn thấy chơi đùa đến đây là được rồi hắn ta mới kêu đàn em đem hai ả đàn bà đó ra.
Mỹ Lam và Phương Chi được đưa ra, nhưng điều anh thấy ở đây là Mỹ Lam thì sạch sẽ bình thường, còn Phương Chi lại lem luốc, và có những vết bầm tím nhìn vào thật thương hại. Anh khó chịu, đứng lên nói:"Mày dám ra tay với đàn bà của tao?!!"
Hắn ta thấy sự phần nộ của Cảnh Sâm làm cho tay chân hắn bủn rủn, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra như không có gì nói:"Ngài Sâm ngài bình tĩnh đã nào, đâu phải tôi rảnh đến mức đi đánh đàn bà, do cô ta cứ chạy trốn, rồi la hét nên tôi mới làm vậy!"
Hắn ta, nói tiếp:"Ngài đưa tiền cho tôi là có thể rước hai ả về rồi. Vậy nên tiền đâu thưa ngài?"
Cảnh Sâm ngồi lại xuống ghế ngoắt đầu, ra lệnh Trần Luân đưa tiền.
Trần Luân bước tới cái bàn trước mặt hai người họ, đặt cái vali xuống bàn. Hắn ta nhào tới chỗ cái vali
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722091/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.