Vì quá đau và mệt mỏi nên cô ngất xỉu. Khi mở mắt tỉnh dậy cô thấy cô đang ở trong phòng cô, Dì Phương thì đang ngồi ở trên giường đang lau tay cho cô. Thấy cô tỉnh Dì Phương nói vài câu dặn dò cho cô rồi đi ra ngoài.
Dì Phương vừa ra tới cửa thì thấy Cảnh Sâm, dì cuối đầu chào anh một cái rồi bước đi xuống lầu.
Căn phòng thật tối tăm và lạnh lẽo, nếu ai không để ý đến một thân ảnh nhỉ đang nằm trên giường thì chắc không ai nghĩ là có người ở đây đâu!
Anh lại gần chỗ Mỹ Lam, ngồi xuống giường, đưa tay sờ lên mặt cô:"Còn đau không?"
Cô cười khỏi không biết mình nên trả lời thế nào, đau hay là không đau?
Và có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhẹ nhàng với cô, thấy cô vẫn nằm yên không trả lời anh mới thở dài nói:"Sau này đừng bỏ trốn nữa! Nghe lời tôi. Em sẽ không chịu khổ."
Cô dường như nghĩ mình đang nằm mơ, ngồi từ từ dậy dựa lưng vào thành giường, mệt mỏi nói:"Vậy anh có yêu em không? Nếu yêu thì làm ơn hãy đuổi Phương Chi đi, vì em không muốn thấy anh và cô ta dây dưa với nhau."
Yêu cô không thì anh không biết, anh chỉ biết rằng mình không bỏ cô được. Anh cảm thấy cô đòi hỏi quá lớn.
Cảnh Sâm đứng dậy, buôn đôi tay cô ra, nói nhưng giọng lại lạnh lùng hơn lúc nãy:"Yêu em không thì tôi không biết, nhưng điều tôi muốn là cô đừng bỏ trốn nữa, nếu không người ngoài nhìn vào sẽ nói như thế nào với nhà họ Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722089/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.