Cảnh Sâm sau khi nghe ả nói, mặc kệ ả ngồi đó bước đi ra ngoài.
Tô Dung Ân cười gian sảo:"Chúc cô may mắn nha LÂM MỸ LAM!"
Mỹ Lam được Nam Hoàng chở tới bệnh viện. Cô chỉ bị thương một tí...à không, nhưng cũng chỉ cần bôi thuốc mỡ mấy ngày là lành thôi.
Không nhất thiết phải đến bệnh viện.
Nam Hoàng dắt cô vào phòng sơ cứu, cứ như anh là khách quen ở đây vậy, không cần hỏi ai liền dắt cô đi.
Đến một lúc cô mới biết:"Ôi bác sĩ Mặc...À không Mặc tổng, cơn gió nào đưa anh đến đây." Một ông bác sĩ đứng tuổi, đi ngang qua thấy Nam Hoàng vui vẻ nói.
Nam Hoàng nghe tiếng có người kêu mình anh xoay lại, nhanh chóng đáp:"Ừ, tôi có chút chuyện nên tới đây."
Ông bác sĩ nhanh chóng gật đầu lia lịa, cười đáp:"À vâng vâng."
Ông bác sĩ hết nhìn anh rồi lại nhìn đến Mỹ Lam. Nam Hoàng biết, khó chịu ngoắt tay ra lệnh ông bác sĩ ra ngoài.
Mỹ Lam không phải không hiểu nãy giờ hai người đang nói gì, nhưng vẫn thắng mắc, Mặc tổng, bác sĩ Mặc.
Mỹ Lam nghi hoặc hỏi:"Bộ anh với ông bác sĩ đó quen nhau sao?"
Nam Hoàng đang bôi thuốc mỡ dưới chân cho cô, nghe cô hỏi ngước lên nhìn rồi, trả lời:"Ừm, anh từng làm việc chung."
"Sao? Anh nói gì? Từng làm chung? Ở bệnh viện này?!!!" Cô vừa nghe liền bất ngờ.
"Ừm, có chuyện gì sao? Làm gì mà hốt hoảng thế?" Anh thấy chuyện nãy cũng bình thường mà, đâu cần hốt hoảng vậy.
Không bình thường đâu nha. Bệnh viện này, là bệnh viện lớn nhất của nước, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722061/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.