Ra ngoài ăn bữa cơm với nhau được không năn nỉ em đấy.
Châu Phó lại gõ cửa: “Thức Thanh?”
“A… ặc… ờm!” Lộ Thức Thanh như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, cậu vội rời mắt khỏi Dung Tự, “Ra ngay.”
Châu Phó đáp lại một tiếng rồi ra phòng khách, bật TV thẩm định chương trình giao thừa.
Dung Tự biếng nhác tựa vào góc tường, đối mắt dưới chiếc kính mang theo nụ cười dừng lại trên người Lộ Thức Thanh.
Lộ Thức Thanh cảm giác ngón tay mình sắp bỏng rát luôn rồi, cậu vội vã dụi ngón tay vào người rồi ra ngoài. Cậu không muốn ở lại đây với Dung Tự thêm chút nào nữa, sợ sẽ bị ăn sống mất.
Chỉ là vừa cầm lấy tay nắm cửa, Lộ Thức Thanh chợt phản ứng lại. Ban nãy cậu nói với Châu Phó mình đã cởi áo rồi, giờ chỉ đành quay vào lục lọi tìm bộ đồ ngủ trong tủ quần áo.
Dung Tự vẫn còn đứng đó nhìn cậu.
Lộ Thức Thanh chần chừ giây lát rồi quay sang ra dấu với hắn.
Dung Tự biết thừa còn cố hỏi: “Gì vậy?”
Lộ Thức Thanh vội ra dấu “suỵt” với hắn, cậu ngập ngừng thật lâu rồi mới đè thấp giọng nói: “Em phải thay quần áo, anh… xoay đi đi, đừng nhìn.”
Dung Tự làm bộ đau lòng, thở hắt ra: “Thức Thanh, trong lòng em tôi chính là kẻ háo sắc nhìn trộm người khác thay đồ sao?”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh nghẹn khuất thật lâu, cuối cùng hết nhịn được mới bùng cháy trong câm lặng. Cậu thu hết can đảm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-hoc-hu/3508987/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.